Chương 95: Gặp chuyện.

Vương Trực đi rồi, đi vô cùng vội vàng.
Mà tin tức người Đột Quyết công phá Phi Hồ, trong vòng một ngày truyền khắp Xương Bình.


Không khí ở toàn huyện Xương Bình cũng trong vòng một ngày trở nên có chút lạnh lùng. Từ quan ngoại truyền đến tin tức, Tĩnh Nan quân dưới sự chỉ huy của Mộ Dung Huyền Trắc, xuôi nam ba mươi dặm. Trong lúc nhất thời, lòng người bàng hoàng, rất nhiều người bắt đầu chuẩn bị thoát khỏi huyện Xương Bình.


Hai năm trước tình trạng thê thảm của Xương Bình khi người Khiết Đan tấn công vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ.


Khi đó có Vương Hạ chủ trì đại cục. Mà hiện tại, Vương Hạ biến mất không dấu vết, chỉ còn lại Lý Thực hàng năm không để ý tới chính vụ trấn thủ huyện nha, khiến dân chúng Xương Bình trở nên sợ hãi. Không chỉ có dân chúng Xương Bình sợ hãi, mà ngay cả dân chạy nạn ngoài thành cũng có chút khẩn trương. Bọn họ vì tránh né chiến loạn mà đi tới Xương Bình, nhưng hiện tại xem ra, Xương Bình dường như cũng không an toàn.


Vì thế, ngày hôm sau, bắt đầu thấy nạn dân xuôi nam, chuẩn bị đi tới Kế huyện.
Dương Thừa Liệt đứng ở trên cửa thành, tay vịn lỗ châu mai nhìn xuống dưới thành.


Chỉ thấy cửa thành đã loạn thành một đoàn, không ít người đang kết thành quần đội, xe ngựa vội vàng ra khỏi thành, khiến cho cửa thành trở nên vô cùng chật chội.
- Huyện Úy, không ngăn cản bọn họ sao?
Quản Hổ nhíu chặt mày, nhìn đám dân chúng chạy nạn, không kìm nổi mở miệng hỏi.




Dương Thừa Liệt cười khổ nói:
- Lão Hổ, trời mưa, nữ tử lập gia đình… Lúc này nếu ngăn cản bọn họ, không đợi phản quân đánh tới, chúng ta đã tự rối loạn trận tuyến. Bọn họ muốn đi thì cứ để bọn họ đi, không cần lo lắng quá mức.


Từ khi Vương Trực rời khỏi, Dương Thừa Liệt cũng trở lại trong thành.
Mà Quản Hổ như trước trấn thủ doanh trại ngoài thành, trấn an và giám sát dân chạy nạn, ngoài mặt không có nửa câu bất mãn oán giận.
Tuy rằng Dương Thừa Liệt có chút đề phòng Quản Hổ, nhưng lúc này lại cần gã trợ giúp.


Vì thế ông ta vẫn sẽ để cho Quản Hổ đi theo ông ta, tới một mức độ nào đó sẽ đưa cho Quản Hổ càng nhiều quyền lực.
- Huyện Úy, ngươi nói tên Mộ Dung Huyền Trắc kia thực sự sẽ đánh tới đây sao?
Dương Thừa Liệt ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng nói:


- Việc này chưa chắc… Cư Dung Quan còn có binh mã đóng, Tĩnh Nan Quân muốn công phá cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Chỉ cần Cư Dung Quan không mất, nói vậy huyện thành Xương Bình cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
Quản Hổ gật đầu, không phản bác lại.


Đích xác, Cư Dung Quan có tinh binh đóng, hơn nữa địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công.
Tĩnh Nan Quân muốn công phá Cư Dung Quan, cũng không phải là một chuyện dễ. Chỉ cần Cư Dung Quan không mất, như vậy huyện thành Xương Bình liền vững như Thái Sơn.


Nhưng, Dương Thừa Liệt cũng không vì như thế mà lộ ra vẻ nhẹ nhàng.
Mặc dù ông ta nói với Quản Hổ như vậy, nhưng trong lòng có chút không yên, cứ cảm giác mình giống như quên đi cái gì đó, vì thế nên tâm thần không yên.
***
Trời tốt rồi.
Cùng với màn đêm, cửa thành cũng dần an tĩnh lại.


Dương Thừa Liệt thấy người ở dưới thành đã không nhiều lắm, vì thế tìm Quản Hổ đến, dặn dò một phen.
- Lão Hổ, bên này tạm thời giao cho ngươi, phải chú ý động tĩnh ngoài thành. Nếu có biến thì lập tức phái người đến nhà ta thông báo.
- Huyện Úy, đêm nay về nhà sao?


Dương Thừa Liệt cười nói:
- Đúng vậy, đã hai ngày chưa về nhà, nếu không về, chỉ sợ chị dâu ngươi lại oán trách.
- Cũng đúng!
Quản Hổ gật đầu tỏ vẻ lý giải.


Gã cũng cảm thấy được, khoảng thời gian gần đây Dương Thừa Liệt dường như có chút xa lánh gã, không thân mật giống như trước.


Nhưng gã không suy nghĩ nhiều lắm, chỉ cho là gần đây quá nhiều việc, vì thế Dương Thừa Liệt quá mức vất vả. Nói giỡn hai câu với Dương Thừa Liệt, tựa hồ về lại thời điểm thân mật khăng khít lúc trước, cũng làm cho Quản Hổ cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
- Trời mưa rồi!


Khi Dương Thừa Liệt đi xuống thành, không trung đột nhiên lất phất mưa phùn.
Ông ta nhíu mày, xoay người lên ngựa, đi dọc theo đường cái về nhà.
Lúc này đã qua giờ Mậu, trời đã hoàn toàn tối, trên đường gần như không thấy bóng người.


Khoảng thời gian gần đây ở Xương Bình cũng coi là rối loạn. Đủ mọi việc ập đến ùn ùn, xảy ra rất nhiều án mạng khiến cho lòng người bàng hoàng. Vì thế trời mới tối sầm, mọi người đều đóng cửa, thậm chí ngay cả bọn lưu manh côn đồ ngày xưa thích đi ra ngoài vào ban đêm cũng trở nên thành thật hơn rất nhiều, không dám lêu lổng ở bên ngoài.


Từ cửa thành đến Phiên Nhân Lý cần phải đi qua hai con đường lớn.


Bởi vì trong lòng Dương Thừa Liệt có việc, vì thế cũng không chú ý đến tình hình trên đường. Khi ông ta đi qua một đường lớn, đang chuẩn bị rẽ vào thì trong lòng sinh ra một tia báo động. Theo bản năng, ông ta ghìm chặt dây cương, ngựa dưới thân hí dài một tiếng, dựng vó trước lên, thân ngựa chợt thẳng đứng. Một mũi tên nhọn từ trong ngõ nhỏ ở góc đường bắn tới, bắn vào chiến mã dưới thân Dương Thừa Liệt. Mũi tên nhọn kia có sức lực mười phần, chiến mã kêu thảm một tiếng liền té trên mặt đất.


Từ lúc chiến mã nhảy dựng lên, Dương Thừa Liệt đã phóng người lên.
Trong nháy mắt chiến mã ngã xuống trong vũng máu, hai chân Dương Thừa Liệt liền chạm xuống đất, rút đao ra khỏi vỏ.
Vụt vụt vụt!
Từ trong hẻm nhỏ lại bay ra ba mũi tên nhọn, xếp theo hình tam giác bắn về phía Dương Thừa Liệt.


Trong lòng Dương Thừa Liệt cả kinh, nói thầm một tiếng: Liên Châu tiễn!
Thân hình ông ta uốn éo, vung đao chém tới, chỉ nghe ba tiếng vang keng keng keng, trong nháy mắt chém ba mũi tên nhọn bay ra ngoài.
Chỉ có điều, không đợi ông ta nhích người, từ hai bên đường lao ra mười mấy người bịt mặt.


Những người này cầm đao thương trong tay, không nói hai lời liền đánh về phía Dương Thừa Liệt.
- Là kẻ nào, dám ám sát bản quan?


Dương Thừa Liệt hét lớn một tiếng, nhưng đối phương lại không trả lời. Một cây trường thương xuyên qua gió mạnh mẽ đâm tới. Tốc độ của trường thương rất nhanh, thậm chí xuất hiện một tàn ảnh ở trong bóng đêm. Dương Thừa Liệt nhướn mày, thân hình đột nhiên nhảy lên, Đoạn Long bảo đao trong tay vẽ ra thanh quang, mắt thấy giao nhau với thương lớn, đao ảnh chợt biến mất. Dương Thừa Liệt từ bên cạnh thích khách xẹt qua, phía sau phun ra nhiều dòng máu, theo sát sau đó truyền đến một tiếng hét thảm, thích khách liền ngã xuống mặt đất.


Vừa đối mặt, liền trảm giết một người!


Dương Thừa Liệt vươn tay bắt lấy thương lớn trong tay một gã thích khách, đang muốn nhảy người lên thì bên tai vang lên tiếng dây cung, ba mũi tên nhọn âm thầm phóng tới. Ông ta vội vàng xoay người tránh né, lại không nghĩ tới hai thích khách khác giáp công lại đây. Đối mặt với mười mấy thích khách, Dương Thừa Liệt cũng không sợ hãi. Nhưng tên cung tiễn thủ ẩn nấp ở một nơi gần đó lại khiến ông ta khiếp vía.


Đoạn Long bảo đao trong tay, lại trảm giết một người.
Nhưng tại lúc ông ta chuẩn bị chuyển bước, một tia lạnh lẽo vụt tới, nhắm vào giữa bắp đùi của Dương Thừa Liệt.
- Giấu đầu thụt đuôi, chỉ dám đâm sau lưng người khác sao?


Dương Thừa Liệt kêu lên một tiếng đau đớn, chân lảo đảo. Hai thích khách vung đao đánh tới, mắt thấy sẽ chém trúng Dương Thừa Liệt, thân hình Dương Thừa Liệt đột nhiên trùn xuống, bảo đao phóng tới, đâm xuyên vào bụng một tên thích khách. Thích khách kia hét thảm một tiếng, nhưng lại trở nên vô cùng hung hãn. Gã vứt đao lớn trong tay, bắt lấy lưỡi đao của Đoạn Long bảo đao…


- Đi ch.ết đi!
Dương Thừa Liệt vội lui người về phía sau, muốn rút bảo đao ra.
Nhưng thích khách kia lại dốc hết sức lực, Dương Thừa Liệt rút một cái, mặc dù rút bảo đao ra, nhưng thân hình lại trở nên chậm.
Thích khách bên cạnh thấy tình huống như vậy, không nói hai lời, liền vung đao chém tới.


Dương Thừa Liệt muốn né tránh nhưng không còn kịp nữa rồi, trong lòng ông ta rung lên, thân hình đột nhiên duỗi về phía trước, chuẩn bị liều mạng chịu một đao của thích khách kia để chém ch.ết đối phương.






Truyện liên quan