Chương 96: Lại gặp người thần bí (1).

Chém giết thật sự cũng không phải giống như đại chiến ba trăm hiệp trong phim ảnh.


Loại chém giết này thường là một kích bị mất mạng, tuyệt sẽ không có tình trạng giằng co dài dòng. Dương Thừa Liệt thậm chí đã chuẩn bị sẵn tư tưởng bị mất đi một cánh tay, Đoạn Long bảo đao trong tay hung ác đâm vào khoang bụng thích khách, một dòng máu tươi phun tung toé ở trên mặt của ông ta.


Ngay tại lúc này, một tiếng keng giòn giã vang lên bên tai.
Đại đao trong tay thích khách kia bị một viên thiết hoàn đánh trúng, sức lực khổng lồ khiến cho thân đao bị gãy thành hai đoạn.
- Phụ thân, đừng kinh hoảng, con đến đây.


Thanh âm của Dương Thủ Văn truyền vào trong tai Dương Thừa Liệt, làm tinh thần ông ta lập tức rung lên, theo sau đó rút đao lại, mạnh mẽ xẻ ngực tên thích khách kia.
- Cát Đạt, xử lý cung tiễn thủ!
Dương Thủ Văn từ đầu kia của con đường chạy tới, vừa chạy vừa thu hồi cung.
Chân hắn bay nhanh, giống như tia chớp.


Mà ở phía sau hắn, A Bố Tư Cát Đạt gắt gao đi theo.


Trong tay A Bố Tư Cát Đạt kiềm giữ hai cây thương lớn, sau khi nghe Dương Thủ Văn hô lên, thân hình gã đột nhiên ngừng lại một chút, vung tay ném một cây thiết thương. Thiết thương phá không khí, xé rách mưa bụi mênh mông, hung hăng chui vào trong ngực một tên thích khách.




Thích khách kia đang chuẩn bị nâng đao chém giết Dương Thừa Liệt, lại không nghĩ đến A Bố Tư Cát Đạt ở cách đó hơn mười bước ném thương tới. Hơn nữa, khí lực của A Bố Tư Cát Đạt rất lớn, tốc độ bay trên không trung của thương lớn rất nhanh, đâm xuyên thích khách vào mặt đất. Dương Thừa Liệt há mồm thở dốc, ngồi trên vùng bùn, khi thấy Dương Thủ Văn chạy tới, la lớn:


- Hủy Tử, cẩn thận.
Một thích khách từ bên cạnh thoát ra, nâng đao bổ tới.
Dương Thủ Văn lại không chút hoang mang, tốc độ không giảm, thân hình đột nhiên trùn xuống, đụng vào trong ngực thích khách.


Chỉ thấy hắn đưa tay, một chiêu diều hâu trảo liền bắt được cánh tay của thích khách. Tay như móng vuốt thép, âm thầm phát lực. Trong tiếng thét thậm chí còn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng vỡ vụn của cẳng tay thích khách. Hắn đột nhiên tiến tới vung khuỷu tay đánh vào trên mặt thích khách, khiến cho khuôn mặt thích khách nở hoa, hai mắt và vùng sống mũi xuất hiện một vết lõm xuống cực kỳ rõ ràng.


Tròng mắt thích khách như sắp toác ra, khuôn mặt đầy máu té trên mặt đất.
Dương Thủ Văn thì thuận thế bắt lấy cương đao trong tay gã, lệch thân vung đao về phía trước, cương đao đâm vào bụng một gã thích khách khác.


Hắn nhấc chân đá thích khách kia trở mình trên mặt đất, chạy nhanh đến bên người Dương Thừa Liệt.
Vươn tay, từ trên thi thể rút ra Hổ Thôn đại thương, hai chân khuỵu xuống, thân hình nhún một cái, xoay người hét lớn một tiếng, thương lớn liền xuyên vào ngực một tên thích khách đang nhào đến.


- Cha, ngươi không sao chứ?
- Cẩn thận cung tiễn thủ!
- Không sao, A Bố Tư Cát Đạt sẽ giải quyết gã.
Dương Thủ Văn vừa nói chuyện với Dương Thừa Liệt, nhưng trên tay cũng không dừng lại, hơn nữa càng ra tay hung ác.


Hắn rút thương lớn ra, tay cầm vào giữa thương lớn, thân hình chuyển một vòng, hét lớn một tiếng, đâm một tên thích khách trở mình trên mặt đất.
Cùng lúc đó, tinh thần Dương Thừa Liệt đã tỉnh táo lại.
Đoạn Long bảo đao trong tay tung bay cao thấp, chém một gã thích khách khác ngã trong vũng máu.


Trong hẻm nhỏ truyền đến thanh âm kim loại va chạm vào nhau, hiển nhiên tên cung tiễn thủ kia đã bắt đầu giao chiến với A Bố Tư Cát Đạt. Như vậy, thích khách liền mất đi sự yểm trợ của cung tiễn thủ, cha con Dương Thừa Liệt Dương Thủ Văn không còn bị cung tiễn thủ cản trở.


Trong chớp mắt, thích khách đã ch.ết hơn một nửa.
Mà từ hướng cửa thành truyền đến tiếng quát tháo của Quản Hổ:
- Tên tặc kia đừng chạy.
Ánh lửa chớp động, hiển nhiên là dân tráng Võ Hầu phát hiện bên này xảy ra chuyện, chạy tới giúp đỡ.


Thích khách thấy tình hình không ổn, vội vàng huýt sáo một tiếng, sáu bảy thích khách còn dư lại không nói hai lời, quay đầu rời khỏi.
Dương Thủ Văn muốn đuổi giết, lại nhìn thấy Dương Thừa Liệt phù một tiếng ngã xuống mặt đất, lập tức luống cuống tay chân, nhào tới trước ôm ông ấy vào trong ngực.


- Huyện Úy có sao không, Huyện Úy có sao không?
Quản Hổ mang theo người, chạy đến đầu phố, nhìn thấy Dương Thừa Liệt ngã vào trong ngực Dương Thủ Văn cũng rất sợ hãi.
- Hủy Tử, sao lại thế này?
- Thích khách, có thích khách!
Dương Thủ Văn nói, chỉ tay vào phương hướng thích khách chạy thoát:


- Thích khách chạy về phía kia… Mau tìm thầy thuốc, cha ta bị thương.
Quản Hổ không dám chậm trễ, vội vàng chia ra một đội dân tráng võ hầu đi đuổi bắt.
Lúc này, ngoài đám người truyền đến một trận xôn xao.


Theo sát sau đó truyền đến tiếng vang kim loại, Dương Thủ Văn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy A Bố Tư Cát Đạt từ trong hẻm nhỏ đi ra.
Vài tên Võ Hầu xông lên muốn bắt giữ A Bố Tư Cát Đạt, lại không ngờ bị thương của A Bố Tư Cát Đạt đánh lui.
- Dừng tay, là người một nhà.


Dương Thủ Văn nói chuyện, hai tay ôm lấy Dương Thừa Liệt.
A Bố Tư Cát Đạt cũng chạy tới, vung tay múa chân hai lần với hắn, ý nói cung tiễn thủ đã chạy thoát!


Nếu như lúc bình thường, Dương Thủ Văn không chừng sẽ hỏi lại. Nhưng hiện tại, hắn đã không có tâm tư bận tâm thích khách kia, vừa ôm Dương Thừa Liệt chạy về nhà, vừa la lớn:
- Quản thúc phụ, đừng để cho thích khách chạy thoát.
Quản Hổ nghe vậy, vội vàng lên tiếng đáp lời.


Theo sát sau đó chợt nghe liên tiếp tiếng cười chói tai trong huyện thành Xương Bình, một đội dân tráng võ hầu cũng nhanh chóng tập kết về hướng cửa thành. Toàn bộ huyện Xương Bình lập tức sôi trào, phố lớn ngõ nhỏ đều có thể thấy được Võ Hầu tuần binh.


Một tay A Bố Tư Cát Đạt cầm theo một cây thương lớn, bối rối theo Dương Thủ Văn đến cửa lớn Dương phủ.


Tống thị, Dương thị và Lão Hồ Đầu cũng nghe được động tĩnh, ra ngoài xem xét tình huống. Nhưng khi các nàng nhìn thấy Dương Thủ Văn ôm cả người Dương Thừa Liệt đầy máu, cũng đều luống cuống tay chân, một đám không ngừng chạy đến.
- Hủy Tử, A Lang ông ấy làm sao vậy?


- A nương đừng lo lắng, vừa rồi trên đường phụ thân gặp phục kích, nhưng không có nguy hiểm.
Nói xong, Dương Thủ Văn liền vào sương phòng, đặt Dương Thừa Liệt ở trên giường.
Dương thị chỉnh ngọn đèn lên sáng nhất, đồng thời lại lấy ra mấy cây đuốc, chiếu sáng rực toàn bộ sương phòng.


- Thầy thuốc đâu rồi? Sao thầy thuốc còn chưa đến chứ?
Tống thị hét to, đã khóc không thành tiếng.
Mà trong viện lại vì người gọi chó sủa, loạn thành một đoàn.


Dương Thủ Văn không dám chậm trễ, cầm một cây dao găm, sau khi hơ lửa khử trùng liền cắt lấy quần áo dính máu trên người Dương Thừa Liệt. Trên người Dương Thừa Liệt có ba vết thương do đao chém. Và một vết thương do trúng tên. Miệng vết thương rất sâu, máu chảy không ngừng. Dương Thủ Văn từ trong túi tùy thân lấy ra thuốc cầm máu, rắc lên miệng vết thương của Dương Thừa Liệt:


- Phụ thân đừng sợ, thuốc cầm máu này là do Điền thôn chính chế tạo, nghe nói là phương thuốc do Tôn lão thần tiên để lại. Con thử qua rồi, hiệu quả rất tốt, rất nhanh sẽ không có chuyện gì.
Lúc này Dương Thừa Liệt có chút hôn mê, nhưng về cơ bản còn có thể duy trì tỉnh táo.


Sắc mặt ông ta tái nhợt, lại mang theo vẻ tươi cười, hạ giọng nói:
- Tiểu tử thối, hôm nay ít nhiều nhờ ngươi, nếu không ta có thể gặp hạn rồi.
- Không thể nào, cha lợi hại như vậy, một đám tặc nho nhỏ căn bản không là vấn đề.
- Ha hả, ngươi cũng biết ta lợi hại sao?


- Hôm nay ta chém ch.ết ít nhất là bốn tên tặc… Nếu không phải tên cung tiễn thủ ch.ết tiệt kia thì chắc chắn ta sẽ không chật vật như vậy.
- Đúng vậy, đúng vậy...
Dương Thủ Văn thật cẩn thận xử lý vết thương trên người Dương Thừa Liệt, đồng thời quay đầu nói với Dương thị:


- Thẩm nương, lấy băng vải ta đã luộc qua đến đây.


Lần trước hắn và Dương Thừa Liệt đi Cô Trúc bị thương, khi ở nhà dưỡng thương phát hiện băng vải thời đại này đều không trải qua xử lý khử trùng, rất dễ dàng xuất hiện nhiễm trùng. Vì thế sau khi vết thương lành lại, hắn bảo Dương thị mua rất nhiều băng vải, luộc trong nước sôi để khử trùng. Sau đó, hắn bảo quản băng vải trong điều kiện thích hợp, lần này trở về Xương Bình cũng mang theo không ít.






Truyện liên quan