Chương 59: Tiểu Miêu Nhân.

Theo ý định của Phàm Long, chúng nữ ngoại trừ Diễm Hồng có thực lực cao nhất sẽ hộ tống Phàm Long đi Hoa Hạ Quốc còn tất cả sẽ vào trong tháp tu luyện.
Lúc này Diễm Hồng ra ngự ra một thanh phi kiếm lập lòe hỏa diễm. hỏa quang cực kỳ thích mắt.


Nàng vừa mới dùng thần thức bao trùm toàn bộ nơi này, ngay lập tức khóe mặt nàng khẽ ngheo lại. nàng phát hiện ra khí tức sinh mệnh, thế nhưng không chỉ một mà là hai.
“ không thể nào! Không có thể nào! Làm sao lại có khi tức sinh mệnh ngay tai đây được!” Diễm Hồng thật sự ngạc nhiện.


Ngay lập tức Diễm Hồng ngự hồng sắc phi kiếm cùng Phàm Long phi đôn đến. chỉ trong chốc lát xuất hiện trước mặt họ là một con gà trụi lông đang ôm gắt gao lấy một cô gái trẻ, cả người đều bị cháy xém nhân dạng không thể nhìn ra.


“ Đây là ?” cả hai người đều ngạc nhiên. Vì con gà cũng tính là quá to đi, còn cô gái kia tuy không thể nhìn ra nhân dạng, thế nhưng trên đầu lại có một đôi tai thuộc thú tộc, thậm chí dưới mông còn có một chiếc đuôi.


Tuy một người một vật này vẫn còn có một chút khí tức sinh mệnh, thế nhưng lại thập phần suy yếu, dường như sự sống rất mong manh chỉ cần một hơi cũng đủ giết bọn họ.


“ có thể sống dưới địa quả! Hẳn cũng không phải là vật bình thường. ít nhất cũng có cấp bậc yêu vương hay là yêu thú cấp 6!” Diễm Hồng trầm ngâm nói.
Tay vung lên muốn triệu hồ phi kiếm kết thúc sinh mệnh hai vật này.
“ Không!” Phàm Long ngăn cản lại.




Diễm Hồng lườm hắn một cái “ Phu Quân! Ngươi lại đánh chủ lý lên cái miêu nhân này à! Nàng ta rất có thể là tử tinh sư vương! Một khi nàng ta phục hồi chỉ một ngụm cũng đủ ăn sạch chàng!”
“ Không! Ta có cái này!” Phàm Long thích chí lấy ra Khế Ước Linh Thú.


“ nàng thử nghĩ xem! Nếu sau này chúng ta đi đường dùng tọa kỵ là yêu thú cấp bậc yêu vương sẽ như thế nào! Có phải là rất khí phách không ! hắc hắc hắc” Phàm Long cười gian.


Khi nhìn thấy cái miêu nhân kia là lòng Phàm Long đã dậy sóng. Đương nhiên hắn sẽ không nghĩ đến chuyện cưỡi sư vương mà là chuyện khác, cho nàng ta làm người hầu mặc một bộ maid chính gốc. như thế sẽ kích thích đến chừng nào. Tai mèo đuôi mèo, cứ mỗi buỗi sáng hầu gái mang thức ăn sáng vào rồi bảo “ Meo! Meo! Chủ nhân tới giờ thức dậy rồi! ăn ta đi chủ nhân!”


“ hừ! tiểu phu quân! Ngươi đừng tưởng ta không biết! ngươi không phải để cho người ta làm tọa kỵ mà ngươi muốn kỵ người ta! Nhìn ánh mắt háo sắc của ngươi là biết! hừ hừ hừ!” Diểm Hồng có chút chua chua, nhưng nàng vẫn rất nghe lời Phàm Long không có sát hại vật kia.


Phàm Long nhanh chóng lấy ra một chiếc bình ngọc, đổ ra hai hạt đan dược đỏ tươi, tinh quanh quanh ngừng lấp lánh.
Diễm Hồng hơi thở đã có chút dồn dập “ Hồi Huyết đan Cực Phẩm!”


Không kịp cho nàng phản ứng hắn đã đút cho hai vật kia mỗi người một viên. Bằng một cách thần kỳ vết thương bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy chúng đang phục hồi, sinh mệnh khí tức thập phần cường đại.


“ Phu Quân! Ngươi! Ngươi ! ngươi có đan dược cực phẩm! cực phẩm Hồi Huyết Đan!” Diễm Hồng cực kỳ kinh hãi bộ dáng còn có mấy phần gấp rút, thậm chí còn bạo liệt hơn so với Trần Minh Nguyệt lần đâu tiên nhìn thấy đan dược cực phẩm.


“ Đúng! Ta là Truyền Thừa của Dược Môn” Phàm Long có chút nhếch mũi lên nói.
“ Dược Môn! Là môn phái gì? Chuyên Luyện Dược à! ?” Diễm Hồng khó hiểu.


“ người sáng lập ra dược môn là Dược Đế là người đặt nền móng đầu tiên cho đan đạo, cũng chính là thiên địa đệ nhất luyện dược sư!” Phàm Long lấy khí ức truyền thừa ra nói cho Diễm Hồng nghe.


Hai người đang hảo hảo thảo luận thì cái miêu nhân khẽ cử động có dấu diệu muốn tỉnh dậy.
Phàm Long lập tức lấy từ trong ngực ra một tờ linh khế màu vàng nhạt, linh quang lấp lóe.
Hắn ngay lập tức dán tờ linh khế vào trán tiểu miêu nhân, kim quang lóe lên. Ánh sáng nhanh chóng bao phủ lấy tiểu miêu nhân.


Phàm Long nhanh chóng cắn ngón tay tích ra một giọt tinh huyết nhỏ vào bên trong linh khế.
Ngay lập tức linh khế hóa thành một luồng kim quang chuôi thẳng vào trong đầu tiểu miêu nhân. Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt.


Lúc này hắn có thể cảm nhận giữa bản thân và tiểu miêu nhân có một cái gì đó kết nối, thậm chí có một chút thân thiết không nói rõ thành lời. cái này không phải kiểu như chủ tớ mà vô cùng thân thuộc như người thân vậy


Phàm Long thông qua sợ dây kết nối đó biết được rất nhiều tin tức từ tiểu miêu nhân. Nàng cũng chẳng phải là miêu nhân gì cả, mà chính là thú lãnh bầy yêu thú vừa rồi. Tử Tinh Sư Vương yêu thú thất cấp thông qua địa hỏa kiếp mà hóa hình thành người.


Còn con gà mập kia đó chính là một trong hai thủ hạ tốt dưới tay nàng. Bản thể là một con bạch hạc. nhưng vì cứu nàng thoát khỏi địa hỏa nên mới ra nông nổi như thế này, hóa thành một con chim trụi lông.


Khóe mắt tử tinh sư vương khẽ động dấu hiệu sắp tỉnh lại. Diễm Hồng ngay lập tức căng thẳng nàng tế ra phi kiếm có thể độn đi bất kỳ lúc nào.


“ Ah!” Sư Vương mở mắt ra, đập vào mắt nàng chính là Phàm Long, cái khuôn mặt kịa tạo cho nàng bao nổi thân thiết. nàng buộc miệng nói ra “ Chủ Nhân! Ta rất là nhớ ngươi a!” âm thanh ấm áp như ánh nắng ban mai mùa hạ.
“ tốt! Tiểu Tinh!” Phàm Long ngay lập tức đạt cho nàng một cái tên thật dễ nghe.


Tiểu Tinh ngay lập tức nhào vào lòng hắn cảm nhận nổi ấm áp thân thiết quen thuộc.
“ Chủ Nhân! Ngươi cứu Bạch Hạch! Nó rất tốt với ta! Ta không muốn nhìn thấy nó ch.ết!” Tiểu Tinh thỏ thẻ nói.


“ Tốt!” Phàm Long lại đút thêm cho Bạch Hạc một viên Hồi Huyết Đan, khí tức bạch hạc lập tức cường đại hơn rất nhiều, nhưng lông tóc vẫn không có mọc ra, toàn thân chỉ là một mãnh cháy đen.


“ Phu Quân! Nơi này không tiện ở lâu” Diễm Hồng nhắc nhở. Thần thức nàng cũng tính là cường đại hơn tu sĩ kết đan hơn một chút, nên nàng có thể cảm nhận được có vài tên tu sĩ đang phi độn đến đây, nếu bọn họ chần chờ đám người kia trong chốc lát sẽ đến, như thế có khả năng gặp chuyện phiền phức.


Hơn nữa nơi đây có hai con yêu thú đang bị thương điều này sẽ cực kỳ phiền phức thậm chí có thể xảy ra đại chiến.
“ có người đến hay sao ?” Phàm Long khẽ hỏi.
“ Ukm! Có 5 tu sĩ có tu vi kết đan!” Diễm Hồng sắc mặt nặng nề trả lời.


“ Tiểu Tinh! Ngươi mau thả lỏng tinh thần! ta sẽ đưa ngươi đến một nơi!” Phàm Long nói nhỏ vào đôi tai mèo của nàng.
Tiểu Linh liền đỏ mặt! rúc đầu vào trong ngực chỉ nghe nàng ừ nhẹ một tiếng.


Chỉ trong chớp mắt Tiểu Tinh cùng Bạch Hạc biến mất, trên bãi tro tàn chỉ còn Diễm Hồng cùng Phàm Long trơ trọi mà đứng.
Chỉ chừng mấy phút sau năm đạo phi kiếm lăng không mà đến, tốc độ không khác gì mấy chiến máy bay tiêm kích chiến đấu.


Năm người đứng đầu là một vị trung niên nhân khí tức kết đan hậu kỳ không một chút thu liễm tùy tùy tiện tiện phóng ra ngoài.


Phía sau bốn người cũng ăn mặc hoa lệ, bộ dáng thập khác nhau nhau chứng tỏ đám người này không cùng chung một thế lực có thể là tán tu hay là mấy cái lão tổ gia tộc kết hợp với nhau tầm bảo.


“ Oh!” trên trung niên dẫn đầu phát thức đảo qua, phát hiện hai người Phàm Long cùng Diễm Hồng thì ồ lên một tiếng kinh rồi, rôi nhanh chóng đảo phương hướng, hướng về phía bên này mà đi.


Chẳng mấy chốc Phàm Long cùng Diễm Hồng cũng có thể nhìn rõ năm người trên không trung, nét mặt Phàm Long chợt biến vì phát hiện trong đám người kia có một kẻ quen mặt.
Đó chính là cha hờ của hắn Phàm Nhất Trụ, không ngờ lần này ngẫu nhiên lại gặp hắn tại đây, Phàm Long cũng có chút bất ngờ.


Diễm Hồng ngay lập tức chắn trước mặt hắn lạnh lùng nói.
“ không biết mấy vị đạo hữu đây có ý gì ?” giọng nàng băng lãnh khiến cho nhiệt độ xung quanh giảm đi mấy phần.


Vị trung niên kia sắc mặt vẫn bình thường, đôi mi nhíu lại dường như muốn nhìn rõ nông tu vị tu sĩ trước mặt. sau một hồi đánh giá hắn mới trả lời.


“ Đạo hữu bình tĩnh! Bọn ta chỉ là đi ngang qua đây mà thôi không có ác ý! Ta là Trung Anh Chân Nhân vị đạo hữu này cũng có thể gọi ta là Trung Đạo Hữu.” Trung Anh Chân Nhân cũng xem là có chút khách khí với Diễm Hồng. hơn nữa bọn hắn đang kết đội săn tìm bảo vật, nếu trước khi tìm được bảo vật lại xảy ra đại chiến hẳn đó có chút không hay.


“ Thì ra là Trung Anh đạo hữu! thất kính!” Diễm Hồng cũng lấy lể mà trả lời.


Hai bên chuẩn bị rời đi, thì phía sau đội hình năm người kia lại đi ra một tên khố rách áo ôn, nhưng bên hông lại buộc một bình rượu không biết làm bằng chất liệu gì, có mấy phần giống đá, cũng có mấy phần giống ngọc cũng có mấy phần giống gổ. Người đó không ai khác đó chính là Túy Tửu Chân Nhân Phàm Nhất Trụ.


“ Vị đạo hữu! xin dừng bước!” Phàm Nhất Trụ lên tiếng.
Diễm Hồng nét mặt trầm xuống phi kiếm bất kỳ lúc nào cũng có thể phi độn tấn công, thậm chí linh lực nàng cũng đã động một khi có chiến đấu bộc phát nàng sẽ bảo vệ Phàm Long






Truyện liên quan