Chương 98: Dâm Nữ Hoàng Kiều Chi

“ Chủ Nhân! Ngươi cho Nô đi! Ngươi đánh mông ta đi! Ta thích! Ta thích! Chủ nhân!” Hoàng Kiều Chi đãng phụ giọng rên rỉ, mỗi câu mỗi chữ đều khiến Phàm Long phê tê tê đến sợn cả người.


“ Ha ha ha ha! Tiểu đãng phụ! Ngươi dám dụ dỗ ta! Ha ha ha!” Phàm Long cười to, tay không ngừng vỗ đôm đốp lên khu kiều đồn căng tròn.
“ Chủ nhân! Cho nô! Cho nô!” Hoàng Kiều Chi bất ngờ tập kích đè Phàm Long xuống dưới, nàng ngay lập tức chiếm thế thượng phong. Nửa thân trên của nàng bạo lộ trước mặt Phàm Long.


Mặt ngọc quyến rủ động nhân, đôi gò bồng rực lửa, phập phồng theo từng nhịp hô hấp của nàng.
Một nụ hôn nồng cháy áp chặt vào môi Phàm Long.
“ Con mẹ nó! Ta lại bị nữ nhân cưỡi!” Phàm Long nội tâm có chút u oán.


“ ha ha ha! Bất quá ta thích! Tiểu ɖâʍ phụ, để ta xem ngươi trụ được bao lâu!” Phàm Long âm thầm cao hứng. hắn tham lam hút lấy mật ngọn bên trong chiếc miệng xinh xắn kia.


Đôi ngọc nhũ căng tròn áp thật chặt lên ngực hắn, cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ thân thể mỹ miều kia Phàm Long càng phấn khích, hay tay máy động không ngừng mò mẫm phần phía dưới lúc này đã ướt sũng của nàng.


Mật ngọt bên trong tràn lan, tràn ra hai mép thịt đỏ hồng, đồi cỏ rậm rạp ướt áp, khe hẹp khẻ động, khẻ úp khẻ mở theo từng nhịp đánh mông của hắn.
“ ah! Chủ nhân! Ngươi thật xấu! ngươi làm Nô ngạt thở!” Hoàng Kiều Chi thở hổn hển.




Nàng tiếp tục xoay người lại, bóng lưng mỹ miều thân hình đãng phụ dụ nhân hiện ra trước mặt Phàm Long, nàng cúi người xuống, giật băng ra cái quần nhỏ, xé nó tan ra thành từng mảnh, miệng nhỏ khẽ há liền ngậm lấy đại long thương bên dưới lúc này đã căng cứng chỉa thẳng lên trời.


“ Ah!” Phàm Long thở mạnh một tiếng.
“ ɖâʍ phụ! ɖâʍ phụ!” Phàm Long kích thích đến tận dùng không ngừng mắn.


Hắn cũng không có vừa ăn qua biết bao nữ nhân, khi Hoàng Kiều Chi vừa cúi người , thì kiều đồn khẽ nhếch lên, vùng đất thần bí liền hiện ra trước mắt hắn, nó không có bóng loáng như Diễm Hồng, Trần Linh Nhi, cũng không rậm rạp như Trần Minh Nguyệt, Hạ Cầm Tâm mà nó được chăm sóc cắt tỉa gọn gàng. Chỉ có một chúm cỏ rậm rạp phía trên, còn bên dưới trống trơn để lộ ra khe hẹp thần bí đỏ hồng, tràn ngập nước.


“ Mẹ nó! Lần này phát!” Phàm Long phấn khích.
Miệng rộng há ra, ngậm chặt khe suốt mật ngọt kia, không ngừng ʍút̼ lấy ʍút̼ để.
“ Ah! Chủ nhân! Nô! Nô ! ah! Nô phấn khích quá! Chủ nhân! Giúp nô!” Hoàng Kiều Chi thở không ra hơi thều thào nói.


Phàm Long thừa cơ lúc này bật người dậy, hắn không một chút thương tiếc cắm đại long thương vào bên trong khe hẹp tràn ngập dịch thủy kia.
“ Ah!” Thanh âm kiều mị, nhưng mang theo nỗi đau xót xé lòng vang lên.
Phàm Long cảm nhận được một tầng bích chướng bị hắn xông phá, ngay lập tức kinh ngạc.


“ Kiều Chi! Ngươi!” Phàm Long bất hỏi hỏi.
“ Ah! Chủ nhân! Người ta vẫn còn là xử nữ! ngươi nhẹ tay!” Hoàng Kiều Chi đỏ mặt e thẹn.


Phàm Long ban đầu cứ cho rằng Hoàng Kiều Chi lộ ra là một cái ɖâʍ nữ, là một cái đãng phụ, thì đương nhiên nàng đã thất thân từ lâu rồi, nhưng thật không ngờ nàng vẫn còn là một cái xử nữ hàng thật giá thật.


“ Chủ nhân! Nô gia là một cái Mị Cốt thân thể! Làm sao có thể làm cái sự tình kia!” Hoàng Kiều Chi tỏ ra một chút phẫn uất nói.
“ ah! Thì ra là thế!” Phàm Long nhất thời nhận ra chân lý.
“ ha ha ha ! tiểu đãng phụ! Ngươi xem ta thế nào trừng phạt ngươi!” Phàm Long thích chí nói


Thân dưới bắt đầu động, chậm rãi nhưng lại đâm vào thật sâu bên trong, cái cảm giác chật hẹp nóng ấm kia, làm cho Phàm Long cực kỳ thích thú.
“ ah! Chủ nhân! Cho nô! Cho nô! Nô muốn!” Hoàng Kiều Chi rên rỉ.


Nhất thời một hư ảnh thần long hiện lên, khung cảnh bên trong biến ảo quỷ dị, Long Phương Hợp Hoan Công tự động vận chuyển, âm dương hòa hợp.
Mà các đó không xa chúng nữ đều tận mắt nhìn thấy
“ hừ hừ hừ hừ! đãng phụ! Đãng phụ dám câu dẫn nam nhân của ta” Trần Minh Nguyệt lạnh giọng.


“ Hừ! tỷ tỷ! ngươi còn nói nữa! ngươi không ăn được thì đừng có chê nho xanh. Ngươi có biết khi nãy bọn ta vất vả cỡ nào! Phu Quân phải tìm thêm vài người nữa mới thích hợp!” Hạ Cầm Tâm không cho là đúng nói.


Quả thật khi nãy các nàng ăn đủ khổ, sướng lúc đầu, nhưng ai bảo các nàng có một phu quân quá trâu bò, làm hoài không biết mệt, phải tìm thêm mấy cái nữ nhân nữ mới phù hợp.


Thanh âm kiều diễm rên rỉ không biết bao lâu mới dừng lại. lâu lâu lại phát ra những tiếng năn nỉ vang xin tha thứ. Nhưng ai bảo nàng tự gây nghiệt thì phải tự chịu khiêu khích vào một con dã thú chứ.
…………………………..
Mưa tạnh mây tan, Hoàng Kiều Chi vật vờ nằm trên ngực Phàm Long.


“ Chủ Nhân! Ngươi thật là mạnh mẽ!” Hoàng Kiều Chi nhỏ giọng, bên dưới bông hoa của nàng nở rộ mấy lần, nàng không biết nữa, nàng chỉ biết nàng đã vượt qua sự chịu đựng của một con người.


Nhưng lại có một điều nàng vô cùng phấn khích, tu vi của nàng không hề bị mất đi một chút nào, thậm chí lại đề cao tinh thần hơn mấy phần.
“ Kiều Chi! Ngươi thật xấu!” Phàm Long không nhịn được vổ lên cặp kiều đồn kia.


“ ngươi dám đánh chủ ý lên đầu ta!” Phàm Long tỏ ra một chút tức giận.
“ Nô gia nào dám! Chỉ là Nô gia muốn hiến thân cho chủ nhân! Muốn vì chủ nhân phục vụ suốt đời suốt kiếp mà thôi!” Hoàng Kiều Chi giọng ỉ ôi.


“ Chủ ý của ngươi là gì! Chẳng lẽ ta không biết! ngươi là mị cốt thân thể, không thể giao hợp, một khi giao hợp chính là tự đánh mất toàn bộ tu vi thậm chí còn bị táng thân. chỉ vì lẽ đó ngươi mới có cảm giác đồng bệnh tương liên với Minh Nguyệt, cũng không ít lần ra tay giúp nang ta!” Phàm Long phân tích.


“ Chủ nhân! Nô làm gì có ý đó!” Hoàng Kiều Chi vẫn mạnh miệng.
“ Sự tình kia ta cũng không có trách nàng! Nàng là nữ nhân của ta! Ta phải có trách nhiệm với nàng! Phạm Long vuốt ve mái tóc có mấy phần rối loạn của Hoàng Kiều Chi.


“ nàng cũng không cần tự nhận mình là nô! Nàng có thân phận giống như các nàng, nhưng phải biết lớn nhỏ, nàng tuy tu vi cao hơn bọn họ, không có nghĩa nàng lớn nhất, phải lấy Minh Nguyệt làm chủ!” Phàm Long trịnh trọng nói.


“ Nô gia! Nào có ý đó! Nô chỉ cần làm một cái thị thiếp một cái nha hoàn giúp chủ nhân giải quyết ưu lo làn được rồi!” Hoàng Kiều Chi dụ nhân nói.
“ Đừng có dây mềm buộc chặt!” Phàm Long bóp má Hoàng Kiều Chi cưng chiều nó.


“ Đây là công pháp song tu! Nàng tự mình tham ngộ! ta cũng phải cho các nàng một cái giải thích thật tốt!” Phàm Long nói đến chuyện này cũng có một chút chuột nhìn thấy mèo, đành phải dùng đan dược làm mồi câu dỗ ngọt các nàng mà thôi.


Phàm Long ngồi dậy, Hoàng Kiều Chi tuy phía dưới đau rát, nhưng nàng vẫn cố gắng phục thị Phàm Long mặc quần áo rồi mới mặc quần áo cho bản thân. sau đó nàng mới tỉnh tâm tham ngộ Long Phương Hợp Hoan Công Phàm Long vừa đưa.


Phàm Long thì tiếp tục luyện chế Dưỡng Thần Đan cho chúng nữ, để khỏi bị ăn đạn pháo giấm chua của các nàng.
……………………………………………………..
Thăng Long thành – Phủ Hộ Quốc Công.


Diễm Hồng tiên tử sau khi được Trần Hủ Độ cưỡng ép mang về thì một mực ở bên trong phủ Hộ Quốc Công một mực không ra ngoài.


Tuy lòng nàng rất là uất hận, vừa mới thưởng thức được trái cấm, thế nhưng ăn chưa đủ, ăn chưa no lại lại chia lìa, nàng không hề cam tâm, thế nhưng dưới con mắt Trần Hủ Độ thì nàng làm sao rời đi cho được, thậm chí nàng còn biết được có một cái đại nhân vật đã để mắt tới nàng muốn cướp Hỏa Linh Châu trong thân thể nàng, biến nàng thành một cái lô đỉnh.


Vì thế để thoát khỏi khốn cảnh nàng chỉ có một biện pháp duy nhất là tăng cường, chỉ có hóa cường đại nàng mới có thể nắm được vận mệnh trong tay, nàng mới có thể ở bên cạnh người thân duy nhất của nàng.


Trong tay nàng có hai viên Hỏa Ngọc Linh Châu, một viên có tác dụng tăng gấp 5 lần tốc độ tu luyện, một viên giảm đi thiên kiếp ba lần, hơn nữa thiên phú của nàng không tệ chút nào, chỉ trong thời gian một tháng, tu vi của nàng đại tiến , chạm vào mốc kết đai trung kỳ đỉnh phong, chỉ cần tích xúc đầy đủ là có thể một bước đặt chân vào Kết Đan Hậu Kỳ.


“ Tiên Tử! nếu ngươi đã bế quan xong! Thì đến sảnh điện! Chủ Công muốn gặp ngươi!” bên ngoài truyền vào một thanh âm cực kỳ cung kính.


Người ngày không ai khác chính là đại quản gia phủ Quốc Công Trần Chính, không ai biết tu vi của người này như thế nào, nhưng tên Trần Chính này từng cùng Trần Hủ Độ vào sinh ra tử, đột phá phòng tuyến ma tu, chém giết Nguyên Anh địch nhân chư chém ra hung ác cùng cực.


Nhưng người này sau khi kết thúc chiến tranh một mực không nhận chức phong hầu mà tiếp tục ở lại Phủ Hộ Quốc Công làm một cái đại quản gia nho nhỏ. Không những thế Trần Chính là lão sư, cho toàn bộ đệ tử Trần Gia. Không những dạy võ, mà còn dạy cách làm người, nhân phẩm.


Trung với quốc, tận tâm với dân trừ ma vệ đạo.






Truyện liên quan