Chương 6.

"Tiểu Hoàng Kỷ! Đại Phong Xa!" Trong sân thi đấu Từ Dã lớn tiếng chỉ huy Diệp Vô Nhiên dùng kỹ năng, dù sao bọn họ cũng không có vú em, bản thân nàng huyết cũng thấy đáy, chỉ một chút nữa liền trực tiếp thua.




Mà Diệp Vô Nhiên còn là một con gà đang mò mẫm kỹ năng, Từ Dã kêu hắn dùng Đại Phong Xa trực tiếp khiến hắn bối rồi. Đại Phong Xa? Trong thanh kỹ năng của hắn không có tên kỹ năng này nha!




Không đợi Diệp Vô Nhiên tìm được cái kỹ năng gì gọi là Đại Phong Xa, Thương cha quân địch đã xông đến quăng đến một lá chắn đem Diệp Vô Nhiên đánh ngất trên mặt đất, sau đó là đao cũng giáp thuẫn đều hướng tới Diệp Vô Nhiên mà đập tới.




HP của Diệp Vô Nhiên không bao lâu lập tức trở thành màu đen, Từ Dã cũng bị tấn công từ hai mặt mà ngã xuống.


"Sư phụ, ngươi không sao chứ?" Tiểu hào vú em bên quân địch giọng nói mềm mại hỏi thăm tình huống của Thương cha.




"Đồ đệ, sư phụ không có việc gì, biểu hiện vừa rồi của ngươi rất tốt, lần sau ngươi có thể thử khống chế người đối diện!" Thương cha sau khi đánh thắng trong sàn thi đấu liền kiên nhẫn chỉ dạy tiểu đồ đệ hắn mới thu.




Từ Dã nghe đoạn đối thoại này liền liếc nhìn Diệp Vô Nhiên đang nằm một bên, trong nội tâm chênh lệch thật lớn, cùng là đồ đệ mà sao khác nhau lớn đến thế này?


Ra khỏi sân thi đấu, Diệp Vô Nhiên bị Từ Dã lôi đến rừng cây cách thành đô không xa, bắt Diệp Vô Nhiên đem kỹ năng của Tàng Kiếm học đến nhuần nhuyễn, thuận tiện còn nói thêm tên kỹ năng của từng môn phái.




Diệp Vô Nhiên là một tên manh tân, làm sao biết Phong Lại Ngô Sơn còn có thể gọi là Đại Phong Xa, trong thâm tâm âm thầm đem tất cả kỹ năng của Tàng Kiếm từng cái một nhớ thật kỹ.


Tuy nhiên, Từ Dã chút nữa thì là người chơi Kiếm Tam đầu tiên bị Diệp Vô Nhiên bức điên, sau khi thua liên tiếp 20 trận, Từ Dã không chút do dự đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với Diệp Vô Nhiên, thậm chí còn muốn mở một trận đồ sát báo thù.




Bởi vì dù có đem từng kỹ năng học thuộc, Diệp Vô Nhiên vẫn như cũ là một tên Nhị thiếu manh tân không ngừơi địch nổi.


Vì chuyện này mà Diệp Vô Nhiên đối với việc đánh JJC hoàn toàn mất hết hứng thú, hắn là muốn cua em gái thoát FA chứ không phải muốn đánh nhau, bởi vậy mà khoảng cách trở thành cá mặn Kiếm Tam của hắn ngày càng gần.




Tuy Từ Dã nhiều lần bị Diệp Vô Nhiên chọc tức đến muốn thổ huyết vẫn như cũ nuốt xuống một hơi, đem Diệp Vô Nhiên đi kiếm thời trang môn phái Tàng Kiếm Sơn Trang Nhị thiếu.




Nhìn Diệp Vô Nhiên đem thời trang môn phái Nhị thiếu mặc vào, nháy mắt trở thành một nhị thiếu ngọc thụ lâm phong của Tàng Kiếm Sơn Trang, Từ Dã thiếu chút nữa thì khóc rống, mang theo đồ đệ cũng không dễ dàng a.




"Ngươi thay đổi trang phục, khí chất cũng không giống trước đây nha!"


"Ta đây lớn lên còn rất soái!" Diệp Vô Nhiên mặc quần áo mới tự kỷ nói, không biết có phải là do thay một thân quần áo mới hay không, Diệp Vô Nhiên cảm giác các muội muội chung quanh đều nhìn hắn nhiều hơn một chút.


"Phun..." Từ Dã nhịn không được nôn oẹ hai tiếng, nàng nhìn đồ đệ mình ăn mặc trông thì soái khí mà điểm trang bị chỉ có một vạn chín, âm thầm thở dài, nàng không biết mình có nên nói cho Diệp Vô Nhiên biết, một vạn tám thật sự không thể tìm được tình duyên đâu a.




Từ phía dưới xuất hiện hiệu ứng ánh sáng hình trái tim không chút xa lạ, Cố Sính dừng lại việc xếp hàng vào sân thi đấu, hạ mắt nhìn về một vị Tú tỷ thanh tú đang đứng trước mặt y, sắc mặt lạnh nhạt.




"Cố đại thần, ngươi có thể trở thành tình duyên của ta không?" Tú tỷ có giọng nói thánh thót tựa nữ thần, bộ dáng trong game Kiếm Tam cũng được coi là đại mỹ nữ, tiểu cô nương đứng trước mặt Cố Sính tất cả ngượng ngùng đều lộ hết ra ngoài.




Cầu tình duyên giống trong dự đoán, Cố Sính lắng nghe lời thổ lộ của Tú tỷ, cũng không cho một câu trả lời thuyết phục.


Tú tỷ nhìn Cố Sính không chút phản ứng, khuôn mặt vốn ngượng ngùng hóa thành xấu hổ, nàng cảm thấy mọi người vây xem đang cười nhạo nàng, vô cùng xấu hổ, ngay lúc nàng cảm thấy Cố Sính xe đi qua nàng mà rời khỏi, lại thấy Cố Sính mở miệng nói.




"Buff máu ổn chứ?"


Tú tỷ rõ ràng bị làm cho sững sờ, ngẩng đầu nhìn Cố Sính đang chăm chú nhìn mình.


"Cũng ổn!"


"Ừ, xếp hàng." Cố Sính hài lòng gật đầu, lập tức thêm Tú tỷ vừa thổ lộ vào đội ngũ.


Tú tỷ sững sờ tại chỗ nhìn Cố Sính vào trong thành đô tìm tiểu muội Tàng Kiếm xếp hàng thi đấu, có chút không biết làm sao, cho nên Cố đại thần là đáp ứng lời cầu tình duyên của nàng? Hay chỉ đơn thuần là tìm một vú em để đánh JJC?




Không đợi Tú tỷ cẩn thận suy nghĩ, đánh sàn đấu rất nhanh đến lượt bọn họ.


"Tự lo cho mình."


Lúc còn 3 giây đợi cửa phòng thi đấu mở ra, Cố Sính lạnh nhạt nói ra bốn chữ sau đó liền triệu hoán ngựa Xích thố ra thẳng hướng quân địch mà tiến lên.


Tú tỷ lại ngẩn người, đợi đến khi nàng kịp phản ứng thi trên sàn đấu một vị Cái ca đã nằm xuống, Cố Sính cũng thu hồi trường thương trong tay rồi xông đến vú em phía đối diện.




"Tự mình lui ra!"


Khi hai chữ thắng lợi hiện ra trước mắt, Tú tỷ thiếu chút nữa thì thét thành tiếng, đi đánh sàn đấu lâu như vậy, mỗi lần đều là nàng cực cực khổ khổ duy trì tính mạng cho động đội, cùng Cố Sính đánh sân thi đấu thậm chí kỹ năng còn chưa kịp dùng đã chiến thắng, thật là quá hạnh phúc.




"Cố đại thần!" Tú tỷ còn muốn nói gì đó nhưng Cố Sính đã tiếp tục đứng xếp hàng chờ thi đấu, hai người lần nữa tiến vào sân thi đấu.


Không phải Cố Sính không biết Tú tỷ muốn hỏi có phải y đã chấp nhận việc nàng cầu tình duyên hay không, chẳng qua giờ phút này y chỉ muốn yên tĩnh đánh JJC mà thôi.


"Có thể tình duyên, khi nào muốn tử tình duyên thì nói một tiếng là được."


Cố Sính thuận miệng đáp ứng, kiên nhẫn đứng chờ thời gian mở cửa, cũng cẩn thận phân tích xem trận đấu sau cần đánh thế nào mới có thể thắng nhanh được một chút.




"A...Được!" Toàn bộ quá trình Tú tỷ hết sững sờ lại nghĩ mình đang nằm mơ, không nghĩ rằng cuối cùng lại nhận được kinh hỉ lớn như vậy, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên vừa hét lớn vừa hoan hô.




"Tự lo cho mình."


Sau khi kết thúc thời gian trước trận đấu, Cố Sính như cũ nói ra bốn chữ, liền khí thế bức người mà nhảy lên chiến đấu, dường như đối với y mà nói tình duyên cũng không phải là chuyện quan trọng gì.




_____________________________


Tác giả: thu phải loại đồ đệ này, chẳng biết làm gì hơn ngoài tuyệt vọng.....






Truyện liên quan