CHương 7.

Trong chợ Thiên Đăng, từng chiếc thiên đăng cùng pháo hoa nở rộ trong nháy mắt khiến cho người ta cảm thấy kinh diễm. +


Nhưng dù có đẹp thế nào cũng không thể hấp dẫn ánh mắt của Cố Sính.


"Cái gì? Tử tình duyên."


Cố Sính khó có thể tin nhìn người cùng ngồi trên xe ngựa mang vẻ mặt áy náy nói ra lý do tử tình duyên.


"Thực xin lỗi, ta không muốn tổ đội cùng ngươi đánh JJC nữa."


Dứt lời, Tú tỷ hốc mắt ửng hồng hiển nhiên không nỡ tử tình duyên, nhưng nàng đã chịu quá đủ hành động lấy nàng làm lá chắn đào hoa của Cố Sính.


Cố Sính liếc nhìn Tú tỷ, cũng không có tâm tư níu giữ, cho dù lần tình duyên này y đã bỏ ra nhiều thời gian cùng nàng đánh JJC, dành nhiều thời gian cùng nàng ở bên nhau, cuối cùng vẫn đổi lấy kết quả tử tình duyên.




"Aizz, lại tử...."




Không khỏi thở dài một tiếng, Cố Sính tự hỏi y đối đãi với Tú tỷ này so với các tình duyên khác còn muốn tốt hơn, nên ở cùng thì ở cùng, nên tặng thời trang mới thì một bộ cũng không thiếu, y nghĩ mãi không ra vì lý do gì mà Tú tỷ vẫn có ý nghĩ tử tình duyên.




Mặc dù nghĩ mãi không ra thì Cố Sinh sẽ không mở miệng hỏi, dù sao Tú tỷ đã muốn tử thì y sẽ tôn trọng ý kiến, những việc này đều đã nói lúc trước rồi.


Với tính cách lãnh đạm như Cố Sính, mặc dù đã tình duyên cùng nhiều người như vậy nhưng lại chưa từng động tâm, mà những tình duyên này mong muốn chính là được Cố Sính nhiệt tình theo đuổi, được y yêu thích.




Tú tỷ tự nhiên cũng không ngoại lệ, lúc nàng nghe thấy tiếng thở dài của Cố Sính, đau lòng đến mức nước mắt trực trào khỏi khóe mắt, trở thành tình duyên với đại thần mình ái mộ đã lâu. Trong khoảng thời gian này nàng giống như đang mộng một giấc mộng, mặc dù là một giấc mộng không có tình yêu.




Hiện tại, mộng cũng nên tỉnh, nàng không thể trở thành người đặc biệt duy nhất của Cố Sính, y không có một chút tâm tư níu giữ nàng lại.


Dù Tú tỷ có không cam lòng vẫn chỉ dùng tay lau nước mắt nơi khóe mắt, quay đầu nhìn Cố Sính khẽ cười:


"Cố Sính, từ nay về sau, giang hồ bất kiến!"


Cố Sính phát hiện Tú tỷ hai mắt đỏ hồng đại khái cũng hiểu được Tú tỷ cảm thấy thất vọng với y nên mới muốn tử tình duyên, liền gật đầu đáp một câu.


"Giang hồ bất kiến!"


Tử tình duyên đã trở thành chuyện thường ngày, nội tâm Cố Sính không  bởi vì chuyện này mà cảm thấy khổ sở chút nào, chỉ có điều nghĩ lại... những pháo hoa thỉnh thoảng xuất hiện dưới chân kia, Cố Sính liền thấy tâm phiền.




Cố Sính có hơi bực bội thu hồi xe ngựa của mình, đi đến bờ sông bên cạnh chợ hoa đăng ngồi yên tĩnh một mình, trò chơi này thật sự càng ngày càng không thú vị.


Cố Sính không biết mình đã ngồi một mình nhàm chán bao lâu, ngửa đầu nhìn pháo hoa vẫn đang nở rộ trên không trung, tâm tình hiển nhiên càng thêm bực bội, bực bội đến mức muốn tìm người đánh nhau! +




Muốn làm gì thì làm cái đó, Cố Sính dùng một cái đại khinh công nhảy vào không trung tối tăm, y muốn đi tìm người đánh nhau.


Diệp Vô Nhiên kích động nhìn pháo hoa mới mua trong túi, nhìn chấm nhỏ màu xanh lá trên bản đồ cách mình ngày càng gần, trái tim đập nhanh thật nhanh.


Diệp Vô Nhiên chơi Kiếm Tam cũng đã nửa năm tuy nhiên lại chẳng có bất kỳ tiến bộ nào, nhưng Diệp Vô Nhiên cũng biết trong Kiếm Võng Tam phương thức cầu tình duyên chính là mua một cái pháo hoa xinh đẹp bắn dưới chân người mình thích rồi cùng nàng cầu tình duyên.




Diệp Vô Nhiên đã quên hắn đã bắn pháo hoa cho bao nhiêu vị tỷ tỷ cầu tình duyên, nhưng hắn nhớ những vị tỷ tỷ đều dùng lý do ngươi rất đáng yêu nhưng không hợp để cự tuyệt hắn.




Mặc dù luôn bị cự tuyệt nhưng cũng không ngăn trở được Diệp Vô Nhiên muốn tìm tình duyên, quyết tâm thoát kiếp FA.


"Tiểu Hoàng Kỷ, ngươi tìm tỷ tỷ có chuyện gì sao?" Một nữ hiệp Cái Bang lưng đeo côn đi tới trước mặt Diệp Vô Nhiên, thời trang môn phái đặc sắc làm lộ ra khí phách của nàng.


Tâm trí của Diệp Vô Nhiên bị Cái tỷ kéo về, mặc dù không phải lần đầu cùng người khác cầu tình duyên, nhưng trước mắt là vị Cái tỷ thật thà mà sắc bén, đối tượng mà trải qua thời gian rất dài Diệp Vô Nhiên không dám cầu tình duyên.




"Cái tỷ tỷ, ngươi đã đến rồi!"


Diệp Vô Nhiên khuôn mặt tươi cười đi tới nghênh đón, sau bao lần bị cự tuyệt vì chuẩn bị thiếu thốn, vị Cái tỷ này là người mà mỗi ngày Diệp Vô Nhiên kiên nhẫn treo máy cùng nàng nói chuyện phiếm, cọ ra chút tình cảm. Diệp Vô Nhiên tin tưởng, bọn họ chỉ thiếu cơ hội thổ lộ mà thôi.




Cái tỷ nhìn Diệp Vô Nhiên xuân quang đầy mặt, nhịn không được thò tay nhéo mặt hắn một cái.


"Tiểu Nãi Kỷ, tìm tỷ tỷ có chuyện gì?"


"Ha ha." Đáy lòng Diệp Vô Nhiên cũng không bài xích hành động này, ngược lại rất hưởng thụ hành vi này của Cái tỷ, hắn ngây ngô cười hai tiếng xong liền đem pháo hoa bắn dưới chân Cái tỷ.


Pháo hoa hình trái tim vây quanh là những đóa hồng tạo ra một bầu không khí lãng mạn, nhất thời khiến Cái tỷ không kịp phản ứng.


"Cái tỷ tỷ, làm tình duyên của ta đi."


Lần cầu tình duyên này Diệp Vô Nhiên cũng không làm cho có lệ, hắn còn có ý chi tiền mua pháo hoa thề non hẹn biển, còn mua một cái hiệu ứng đặc biệt.


Hắn quỳ một gối xuống, lúc này hệ thống cũng đem một đóa hoa hồng đặt vào trong tay Diệp Vô Nhiên, hắn ngẩng đầu, thâm tình nhìn về phía Cái tỷ.






Truyện liên quan