CHƯƠNG 36.

Bản đồ Cù Đường Hiệp khung cảnh bốn mùa đều là mùa xuân, Diệp Vô Nhiên đem Cam vũ Trọng Kiếm thu hồi vào trong túi, nội tâm cao hứng vì nhiệm vụ đại chiến hằng ngày hôm nay của Cố Sính hắn không thể tham gia cùng. +




Nhiệm vụ thủy cung Bạch Đế hôm qua nhận cũng chưa làm xong, hôm nay nhiệm vụ đại chiến là ở phó bản Đạo Hương Thôn, ngẫm lại ở trong trò chơi có thể cùng Cố Sính tách ra một lát, tâm tình của hắn tốt hơn nhiều.




Bị người tiếp dẫn của thủy cung Bạch Đế truyền tống ra khỏi phó bản, Diệp Vô Nhiên liền đi đại điện nhận nhiệm vụ mỹ nhân đồ, hắn rất thích trang phục chiến đấu của Tàng Kiếm Sơn Trang, trước tiên đem nhiệm vũ vẽ tranh hoàn thành, sau đó đi đổi trang phục.




Diệp Vô Nhiên nhàn nhã làm xong nhiệm vụ vẽ tranh sau đó dùng đại khinh công bay về địa phương hái nấm, nhưng mà đường xá xa xôi, bay không được bao lâu thì giá trị khí lực đã cạn sạch.




"Kỳ quái, sao hôm nay không có ai chạy thương trong bản đồ này?" Lục Sâm tay cầm hai thanh loan đao, rất buồn bực sao hôm nay không có tiểu hào nào chạy thương trong bản đồ Cù Đường Hiệp, không phải những quý danh luyện tiểu hào đều ưa thích đến bản đồ này chạy thương sao, lộ tuyến chạy thương ngắn lại không tốn thời gian.




Hôm nay một tiêu cũng không cướp được khiến tâm trạng Lục Sâm cao chút bùng nổ, thế nhưng hắn không dám đi cướp tiêu ở bản đồ Mã Nguy Dịch, ngẫm lại tên khốn Quân Tiêu kia an bài một Phong Xa đoàn ở đâu đó đánh hắn, tâm hắn liền phiền.




Vốn cho rằng hôm nay không thu hoạch được gì mà quay trở về Minh Giáo, Lục Sâm rẽ vào một đường nhỏ liền nhìn thấy một Ác Nhân Nhị thiếu gia đang tĩnh tọa điều tức, hắn ẩn thân tiến lại gần, vừa nhìn vậy mà lại là nấm mốc Nhị thiếu gia bị hắn một chiêu hạ gục.




"Ngươi chết chắc rồi!" Lục Sâm nắm chặt loan đao trong tay, hắn muốn đem tiểu hoàng kỷ này chém thành tám khối!


Diệp Vô Nhiên đang nhắm mắt điều tức, bên tai đột nhiên nghe được giọng nói của một thiếu niên, mở mắt ra lại phát hiện quanh mình không một bóng người, hắn đứng dậy đi xem xét bốn phía xung quanh cũng không phát hiện bóng người.




"Kỳ quái!"


[Lục Sâm mở cừu sát đối với ngươi.]


Diệp Vô Nhiên chưa hết nghi ngờ đã nghe được hệ thống nhắc nhở có nguy hiểm, bị hù co giò bỏ chạy.


Loan đao của Lục Sâm cũng đã sắp hỏi thăm cái cổ của Diệp Vô Nhiên, không ngờ thanh âm đáng chết của hệ thống lại cảnh báo nguy hiểm làm  cho Diệp Vô Nhiên tỉnh táo lại, còn dám chạy.


"Cứu mạng....A....A....A...!" Diệp Vô Nhiên bị dọa vừa sợ hãi kêu to vừa chạy thục mạng, quay lại lại phát hiện đây không phải Miêu ca lúc trước cướp tiêu của hắn sau đó bị thân hữu của Cố Sính đùa giỡn sao?




"Cái lão nhị bắt nạt ngươi, ngươi cừu sát ta làm cái gì?"


"Đừng chạy!" Giỡn sao? Nếu Lục Sâm đánh thắng được tên cẩu so Cái Bang kia, hắn còn đến tìm Diệp Vô Nhiên gây phiền toái làm gì?


Diệp Vô Nhiên ngay cả ý định muốn chết cũng có, dựa vào cái gì mà ai cũng khi phụ hắn? +


Diệp Vô Nhiên ngốc hồ hồ muốn mở kỹ năng chạy trốn lại không ngờ Lục Sâm từ phía sau xông đến, bay lên đạp cho hắn một cước ngã trên mặt đất.


Diệp Vô Nhiên phảng phất nghe được một tiếng răng rắc, chỉ sợ eo của hắn đã bị đạp gãy, nằm trên mặt đất đầy bụi bẩn khóc không ra nước mắt.


"Nếu không phải bởi vì ngươi, ta cũng không bị tên biến thái kia quấn lấy!" Lục Sâm để cho Diệp Vô Nhiên được  chết một cách minh bạch, hiển nhiên hắn cho rằng hắn cướp tiêu  của Diệp Vô Nhiên không hề sai, hiển nhiên hắn cho rằng không phải hắn tự rước họa vào thân, hiển nhiên hắn hận là đúng!




Quả thật oan uổng a... so với nàng Đậu Nga còn muốn oan uổng hơn.


"Ô ô, chuyện này liên quan gì tới ta?" Diệp Vô Nhiên thực ủy khuất, hắn cũng là người bị hại mà.


Tất nhiên Lục Sâm mới không thèm nghe hắn giải thích, cuối cùng tất cả đều phải trách Diệp Vô Nhiên, hôm nay phải đánh chết hắn.


Chỉ khi bị đánh Diệp Vô Nhiên mới nhớ đến Cố Sính tốt, giống như hiện tại, hắn hy vọng cỡ nào Cố Sính ở bên cạnh hắn, như vậy thì hắn cũng sẽ không bị đánh.


Cố Sính, cứu mạng a!


Quang cảnh Đạo Hương Thôn cùng nhiều năm trước đây không biến hóa chút nào, Cố Sính bước đi ở nơi y từng làm nhiệm vụ tân thủ, có chút hoài niệm, chỉ có điều ở phía sau y có một tiểu bằng hữu đang hấp tấp đi theo.




Cố Sính tưởng rằng đây chỉ là cùng đường nên cũng không phản ứng, nhưng tiểu hài tử này đi theo đến khi y sắp ra khỏi cửa lớn Đạo Hương Thôn lại khiến y có chút không vui, y quay người hạ mắt nhìn về phía tiểu hài tử.




Tiểu hài tử đi theo suốt một đoạn đường rõ ràng không ngờ tới đại nhân phía trước sẽ đột ngột quay người lại, lập tức hoảng sợ.


"Đại chiến đánh xong rồi thì đi Thành Đô trả nhiệm vụ, nhóc theo ta làm gì?" Cố Sính lạnh lùng giảng dạy.


Tiểu hài tử chớp chớp hai mắt, bộ dáng ngốc ngốc manh manh, trên đỉnh đầu còn có một con gà nhỏ giống như trong phim hoạt hình, nhìn vô cùng đáng yêu.


Nếu như Cố Sính nhớ không lầm thì tiểu hài tử này đúng là một thành viên trong đội ngũ đánh đại chiến.


"Cái kia... Ta là người mới, ta thấy vừa rồi ngươi đánh phó bản rất lợi hại." Tiểu hài tử gãi gãi cái ót, do dự một lát mới tiếp tục nói: "Ta nhận ngươi làm sư phụ có được không?"




Cố Sính híp mắt lại đánh giá tiểu hài tử này, nhìn điểm trang bị thì đúng là tiểu hào, ngẫm lại trong khoảng thời gian Diệp Vô Nhiên cùng y trở thành tình duyên, Diệp Vô Nhiên giống như chưa từng thu đồ đệ, đem nhóc shota Kỷ này cho Diệp Vô Nhiên mang đi chơi cùng cũng không tệ.




CÂU CHUYỆN TIẾP TỤC DƯỚI ĐÂY


Trong lúc Cố Sính suy nghĩ thì truyền âm phù vang lên, y vừa mới nhận đã nghe thấy tiếng kêu cứu từ phía bên kia của Diệp Vô Nhiên.


"Cố Sính cứu mạng a, ta lại bị con mèo kia truy sát!!"


Không cần suy nghĩ Cố Sính cũng biết là con mèo nào, cái con mà Quân Tiêu  một mực không chịu dạy dỗ tiểu miêu miêu.


"Đánh mệt rồi! Nghỉ một chút!" Lục Sâm đem loan đao trong tay ném ở một bên, ngồi xuống bên cạnh Diệp Vô Nhiên đã bị hắn dùng dây thừng trói lại, phủi phủi tay.


Diệp Vô Nhiên cảm giác hắn một điểm tôn nghiêm cũng không còn, bị Miêu ca đánh không nói, bây giờ tên này còn nói đánh mệt rồi muốn nghỉ ngơi, cái ý tứ gì đây?


"Ngươi đánh mệt rồi thì thả ta đi, ngươi trói ta lại làm gì?"


Lục Sâm nhìn Diệp Vô Nhiên đang giãy dụa, cười nói:


"Còn nói nữa ta đem ngươi đá xuống."


"A...?" Diệp Vô Nhiên nhìn bọn họ đang đứng trên vách núi, nếu té xuống mà không có đại khinh công thì khẳng định trang bị của hắn chia năm xẻ bảy, đến lúc đóa còn phải đi tìm thương nhân sửa lại, số tiền kia quá đắt a. +




"Miêu đại ca, cái này không được đâu."


Lục Sâm chỉ muốn trêu chọc Diệp Vô Nhiên mà thôi, dù sao hắn đánh Diệp Vô Nhiên cũng hả giận rồi, cẩn thận nghĩ lại thì dù đánh Diệp Vô Nhiên cũng không có tác dụng gì, hắn vẫn bị Quân Tiêu dây dưa, bởi có câu muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông.




"Nếu ngươi giúp ta thoát khỏi tên biến thái kia, ta sẽ thả ngươi đi."


Diệp Vô Nhiên nghĩ nghĩ, Miêu ca này nói cứ như hắn có thể thoát khỏi Cố Sính vậy đó.


"Tự thân ta còn chưa thoát được nữa kìa!!"


Lục Sâm sững sờ, quay đầu nhìn Nhị thiếu gia này, nhớ lại sự việc ở trên hồ ngày đó , hình như Nhị thiếu gia này cũng bị Quân gia kia quấn lấy thoát không được.


"Hai người bọn họ đúng là vật họp theo loài!"


"Đúng vậy, chuẩn hai tên biến thái!" Diệp Vô Nhiên phụ họa, nghĩ lại thật đúng là như vậy.


"Cái lão nhị chính là tên lưu manh thô bỉ." Lục Sâm cảm thấy mắng Quân Tiêu là biến thái vẫn quá đề cao hắn.


Diệp Vô Nhiên thấy bộ dạng Lục Sâm mắng thoải mái như vậy, cũng lớn tiếng mắng.


"Cố Sính mới lưu manh nhất!"


"Hai tên ngu ngốc!"


"Đúng đúng đúng!"


Tình hữu nghị giữa người với người chính là vừa vi diệu vừa kỳ quái như vậy đấy, rõ ràng một giây trước vẫn còn là kẻ thù đánh giết lẫn nhau, bởi vì cùng trải qua tình huống giống nhau mà sinh ra tiếng nói chung, Diệp Vô Nhiên thấy mình đã tìm được tri kỷ a, huynh đệ tốt, ở trong trò chơi này cũng chỉ có một mình Miêu ca hiểu hắn.






Truyện liên quan