Chương 37.

Hai người ngồi trên vách núi lớn tiếng mắng, miệng đầy thô tục chỉ vì muốn thoải mái một chút, nhưng lại không biết giờ phút này phía sau bọn họ chính là nhân vật chính mà bọn họ đang mắng chửi. +




Cố Sính vốn cho rằng Diệp Vô Nhiên nhiều nhất cũng chỉ để ý đến giới tính của bọn họ, thật không ngờ Diệp Vô Nhiên lại chán ghét y đến vậy, trên mặt y có chút bất đắc dĩ, mà Quân Tiêu bên cạnh y lại là cảm giác thất bại.




Nhiều năm làm đại ca như vậy, tiểu đệ dưới trướng không nghe lời hắn đều có thể dạy dỗ cho ngoan, sao đến tiểu miêu miêu này dạy dỗ thế nào cũng không biết nghe lời, xem ra phải dùng biện pháp mạnh mới được.




Cố Sính cùng Quân Tiêu quay đầu nhìn nhau, hiểu ý nhìn về phía Lục Sâm và Diệp Vô Nhiên vẫn đang hăng say mắng chửi người, phải dạy dỗ!




"Ta không đáp ứng hắn, hắn sẽ cừu sát bằng hữu của ta." Diệp Vô Nhiên nói ra nguyên nhân mình đáp ứng tình duyên.


Lục Sâm nghe xong cảm xúc càng phát ra mạnh mẽ.


"Hắn không bắt được ta sẽ lại mang sư đệ của ta đi mất!"


Diệp Vô Nhiên nhớ lại một đoạn ký ức.


"Ta đã gặp sư đệ ngươi ở sân thi đấu!" Cũng chính vì trận đấu kia mà Cố Sính đưa cho Quân Tiêu một cái Phong Xa đoàn.


Hai người đang thoải mái mắng chửi người, không hề biết người phía sau đang tới gần.


Shota Kỷ đi theo Cố Sính đến bái sư nhìn Cố Sính cùng Quân Tiêu đến gần bọn họ, không biết bọn họ muốn làm gì.


Diệp Vô Nhiên cảm thấy lời mắng chửi Cố Sính của hắn có thể sánh ngang một bài luận văn, mắng được một nửa thì trên vai đột nhiên xuất hiện một bàn tay to lớn vỗ vỗ hắn, hắn quay đầu lại, còn chưa nhìn rõ là ai đã bị người nọ bắt lấy eo bế cả người lên.




"TMD! Cố Sính ngươi tới từ bao giờ thế?" Diệp Vô Nhiên ngồi ở bên cạnh vách đá vốn đã sợ hãi, đột nhiên bị ôm như vậy cả người lạnh lẽo, ôm chặt lấy cổ Cố Sính.




Lục Sâm nghe thấy quay đầu lại nhìn, bả vai bị bàn tay lớn kéo lấy, cả người bị xách lên giống như con mèo nhỏ tiến vào trong ngực Quân Tiêu.


"Tử biến thái!!! Méo!!" Lục Sâm nói bùng nổ liền bùng nổ, duỗi móng vuốt túm lấy tóc Quân Tiêu.


Cố Sính không trả lời Diệp Vô Nhiên, ôm người đi đến bên cạnh vách núi.


Diệp Vô Nhiên hoảng sợ, Cố Sính sẽ không vứt hắn xuống dưới chứ?


"A....A....A...A... buông ta ra!"


Cố Sính cũng không có tâm tư này, y mỉm cười với Diệp Vô Nhiên, cất bước ôm người nhảy xuống.


"A....Cứu mạng a..."


Lục Sâm xem mà hoảng sợ, nuốt nước miếng, quay đầu nhìn về phía Quân Tiêu đang ôm mình, tên Cái Bang chết tiệt này sẽ không biến thái như vậy chứ? Đừng mà, hắn không có tiền sửa trang bị a.




Nhưng mà Quân Tiêu khó khăn lắm mới bắt được Lục Sâm, cũng không hứng thú chơi loại trò chơi kích thích này, một tay hắn chế trụ cái ót của Lục Sâm, cúi đầu muốn hôn.


"Tử biến thái!! Ngươi tránh xa lão tử một chút!!" Lục Sâm thò tay chống đỡ cằm Quân Tiêu, nghiêng đầu tránh cho Quân Tiêu hôn hắn, giờ phút này hắn thật hâm mộ Diệp Vô Nhiên ở dưới vách núi.




Hắn tình nguyện bị ném xuống núi cũng không muốn bị tên biến thái này hôn!


Trong trò chơi sợ nhất là cái gì? Đó chính là bị PK, đánh nhau cũng đánh không lại, Lục Sâm thật sự tức giận, hắn cướp tiêu nhiều năm như vậy, từ trước đến nay toàn là hắn khi dễ người ta, không ngờ hôm bị người ta khi phụ sỉ nhục.




Hoàn toàn không thể chống lại khí lực của cẩu so Cái Bang, Lục Sâm bị Quân Tiêu ép buộc ngửa đầu, lướt qua hai tay Lục Sâm, cúi đầu hôn lên.


Đôi môi kết hợp lại là một hồi khẩu chiến kịch liệt.


Shota Kỷ xem toàn bộ quá trình bị dọa há mồm trừng mắt không biết phải làm thế nào cho phải, mẹ ơi, Cái Bang thúc thúc này thật đáng sợ, Thiên Sách thúc thúc thật là tàn nhẫn. +


Hắn bắt đầu do dự không biết có nên bái Thiên Sách thúc thúc làm sư phụ hay không,  chắc sẽ không bị đánh đi?






Truyện liên quan