Chương 38.

"A....!" Diệp Vô Nhiên bị dọa sợ kêu muốn rách cổ họng, hắn sống chết ôm chặt lấy cổ Cố Sính, nếu ngã chết thì cả hai cùng chết! +


Đây là lần đầu tiên Diệp Vô Nhiên cảm thấy chán ghét toàn tức võng du, cảm giác này giống như hắn đang ngồi tàu lượn siêu tốc, nhưng tàu lượn siêu tốc còn có thể thắt dây an toàn còn cái này thì không có.




"Gọi lão công, sẽ tha cho ngươi!" Cố Sính chính là cố ý, nhìn Diệp Vô Nhiên lại chuẩn bị la hét, cúi đầu nói bên tai hắn.


"A...Ngươi nói cái gì? Gió lớn quá nghe không rõ a..." Diệp Vô Nhiên rõ ràng  nghe được lại tận lực giả vờ, Cố Sính muốn uy hiếp hắn gọi, không gọi! Đánh chết cũng không gọi! Cùng lắm thì cùng nhau ngã chết.




Dù sao đây cũng là toàn tức võng du, hắn đau, khẳng định Cố Sính cũng đau.


Cố Sính không phải kẻ ngốc, làm sao không biết tâm tư của Diệp Vô Nhiên, bất đắc dĩ lắc đầu, có đôi khi hắn thật sự không có thật sự biện pháp với bảo bối này.




"Ôm chặt lấy ta!"


Diệp Vô Nhiên tiếp tục làm như không nghe thấy, tay lại càng ôm Cố Sính chặt hơn, dù sao hắn cũng cảm thấy chắc chắn Cố Sính sẽ nửa đường ném hắn xuống sau đó dùng đại khinh công bay đi.




Tay của hắn còn đang bị dây thừng trói kia kìa.


Vách đá này không phải cao bình  thường, bọn họ đã rơi xuống cả buổi mà vẫn chưa đến đáy, Cố Sính ôm thẳng như thế này có chút vướng tay, dứt khoát trượt tay xuống dưới đem Diệp Vô Nhiên ôm ngang.




"Này này này! Không phải ngươi định ném ta xuống dưới đấy chứ?" Diệp Vô Nhiên cố ý chớp chớp đôi mắt hạnh to tròn ý đồ tranh thủ đồng tình của Cố Sính, bộ dáng nhỏ bé lại đáng thương bất lực, muốn đáng thương bao nhiêu có bấy nhiêu.




Cố Sính không chịu được nhất chính là Diệp Vô Nhiên làm nũng bán manh với y, cúi đầu nhẹ nhàng in lên trán hắn một nụ hôn.


"Dù vứt bỏ toàn bộ thế giới, cũng không nỡ vứt bỏ ngươi."


Dứt lời, Cố Sính dùng đại khinh công bay lên không trung.


"Ngươi nói cái gì? Gió lớn ta không nghe được..." lần này đúng thật là Diệp Vô Nhiên không nghe được, bên tai tất cả đều là tiếng gió, hắn nhìn thấy cánh môi Cố Sính mấp máy nhưng lại không biết y nói đang nói cái gì.




Đoán chừng Diệp Vô Nhiên nếu có nghe được cũng chỉ nổi da gà toàn thân.


Cố Sính đem Diệp Vô Nhiên quay trở lại nơi bọn họ vừa mới nhảy xuống.


Thời điểm bị Cố Sính đặt trên mặt đất, chân Diệp Vô Nhiên vẫn còn mềm nhũn, tựa vào lồng ngực Cố Sính cả buổi mới bình tĩnh lại, khi hắn giương mắt nhìn liền phát hiện bầu không khí vô cùng kỳ quái.




Chỉ thấy Miêu ca bị trói ngồi một bên, khoan nói tới khóe miệng tất cả đều là máu tươi, nước mắt giống như trân châu từng giọt từng giọt lăn xuống.


Mà ngồi bên cạnh hắn chính là thân hữu của Cố Sính, Cái lão nhị, trên tay vẫn còn vết máu. +


Cái này cái này cái này?


Diệp Vô Nhiên sợ hãi nuốt nước miếng, ngẩng đầu liếc nhìn Cố Sính, tự nhiên cảm thấy hình phạt lúc nãy của hắn vẫn còn nhẹ.


"Đừng khóc!" Quân Tiêu vươn tay muốn chạm vào Lục Sâm.


Bây giờ Lục Sâm giống như một con mèo mất lý trí, Quân Tiêu đưa tay tới hắn liền há miệng cắn, vừa cắn vừa rơi nước mắt.


Diệp Vô Nhiên cùng Cố Sính có chút không hiểu tình huống gì đang xảy ra.


"Các ngươi..." Diệp Vô Nhiên chỉ chỉ Lục Sâm lại chỉ chỉ Quân Tiêu, Quân Tiêu ngẩng đầu nhìn hắn, trên khuôn mặt anh tuấn là một dấu tay vô cùng chói mắt.


"Phốc...." Diệp Vô Nhiên che miệng tránh cười thành tiếng, thật sự không nhịn được dứt khoát đem cả mặt vùi vào lồng ngực Cố Sính.


Trong ấn tượng của Diệp Vô Nhiên, Quân Tiêu là một vị lão đại, có lẽ bởi vì thái độ của Cố Sính đối với Diệp Vô Nhiên rất tốt, Diệp Vô Nhiên cảm thấy Quân Tiêu mới thực sự là lão đại, hắn làm người ta sinh ra cảm giác đến gần sẽ bị đánh.




Vậy mà vị lão đại này lại bị Miêu ca ban cho một cái tát, vậy mà vẫn phải dỗ dành người ta, đúng là buồn cười đến chết.


"Bộ dạng này của ngươi đúng là chật vật."


Cố Sính không chút khách khí bỏ đá xuống giếng, tiểu tử Quân Tiêu mà cũng có ngày hôm nay.


Quân Tiêu bất đắc dĩ nhún vai, rút bàn tay sắp bị cắn về sau đó lại duỗi bàn tay khác tới.


"A, mèo hoang nhỏ."


Đây không phải là một người nguyện đánh một người nguyện bị đánh sao?


Là Quân Tiêu tự mình chủ động đưa tay cho Lục Sâm cắn a.


"Tên khốn khiếp, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi còn dây dưa ta nữa, lão tử lập tức xóa tài khoản."


Lục Sâm quyết định, trong trò chơi chịu tr.a tấn không bằng xóa trò chơi này tốt hơn.




Diệp Vô Nhiên còn có thân hữu để lo lắng nên mới không dám, Lục Sâm hắn cái gì cũng không có, thân hữu của hắn tất cả đều bỏ game rồi, Quân Tiêu sờ không tới.


Có câu thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, người giỏi còn có người giỏi hơn, Quân Tiêu ngồi xuống bên cạnh Lục Sâm, nếu không phải trò chơi hạn chế, hắn còn muốn nhổ một ngụm nước miếng.




"Lục Sâm, hai mươi hai tuổi, học tại đại học xxxx, ở trong ký túc xá đại học!"


"Khốn khiếp! Ta giết ngươi!" Lục Sâm càng nghe càng tức giận, tên hỗn đản này tại sao lại biết rõ hắn học đại học nào?


Quân Tiêu ngăn cản Lục Sâm xông lên liều mạng với hắn, thuận thế đem người ngồi lên chân hắn.


"Ta mua đao cho ngươi, cho ngươi địa chỉ, cầu ngươi lập tức đến giết ta!"






Truyện liên quan