Chương 13. Một Đêm Giác Ngộ

Mễ Tiểu Lộ dự định sau khi tan học sẽ về cùng Hàng Nhất và thổ lộ tình cảm. Nhưng vì tiết 1 buổi chiều xảy ra sự kiện bất ngờ nên anh bỏ qua kế hoạch này.


Tình hình đã thay đổi, nếu chuyện xảy ra trong lớp học là có thật thì anh sẽ dùng siêu năng lực của mình để khống chế "cái đó", vậy thì tắt cả sẽ khác đi.
Mễ Tiểu Lộ rất muốn thử kiểm nghiệm nó nhưng không biết nên thử thế nào.


Suốt dọc đường anh nghĩ về vấn đề này. Để có thời gian độc lập suy nghĩ, anh lựa chọn không đi xe buýt, sẽ cuốc bộ về.
Đã đi hơn một giờ mà Mễ Tiểu Lộ vẫn bế tắc không nghĩ ra cách, thứ năng lực mà anh chọn tương đối trừu tượng, chẳng biết nên vận dụng kiểu gì.


Lúc này anh đi qua một tiệm bán đồ nướng, bụng lại hơi đói muốn ăn, bèn rẽ vào tiện thể ngồi suy nghĩ "Bán cho tôi 20 xiên thịt dê nướng, 10 xiên khoai tây."
"Vâng! Đem về, hay ngồi đây ăn?"
"Ngồi đây ăn. Cho một lon cô-ca nữa."


Mễ Tiểu Lộ ngồi bên chiếc bàn vuông nhỏ, dùng ống hút uống cô-ca. Trong tiệm, ngoài anh ra còn có ba bàn nữa, hai bàn ngồi 5, 6 người, họ đang nhậu vui vẻ, tán chuyện oang oang. Bàn thứ ba có một nam giới khoảng 30 tuổi đang lặng lẽ nhồi độc ẩm. Mễ Tiểu Lộ thấy trên bàn có một két bia đã uống già nửa.


Mễ Tiểu Lộ không bận tâm, vì anh còn đang mải nghĩ chuyện của mình. Lúc này chủ quán bưng đồ ăn đến, Mễ Tiểu Lộ bắt đầu ăn.
Anh vừa ăn vài xiên thịt nướng, bỗng nghe thấy anh chàng đó lớn tiếng gọi, "Ông chủ, cho tôi một két nữa!" Nghe giọng có vẻ đã hơi say.




Chủ quán có vẻ băn khoăn bước lại, xoa hai tay nói, "Anh à, một mình anh uống hơi nhiều rồi đấy, coi chừng bị say..."
Anh ta nguýt chủ quán, "ợ" một cái, mặt đỏ phừng phừng nói, "Ý ông là gì... sợ tôi không có tiền thanh toán à?"
"Không không, tôi không có ý đó..."


Anh ta thò tay vào túi quần lấy ví tiền ra, ví đựng một xấp tiền dày cộp, rồi rút ra 5 tờ mệnh giá 100 đồng đặt lên bàn, "Đã đủ chưa? Cầm đi!"


"Kìa... anh ơi, tôi không có ý đó thật mà..." Chủ quán nói, rồi vừa cười vừa cầm tiền lên. "Tôi chỉ nhắc anh thôi, đừng uống say kẻo lại hại sức khỏe..."
"Ông khỏi cần bận tâm." Anh ta lè nhè nói, "Ông chỉ cần xách bia ra là được! À... làm cho tôi đĩa óc lợn nướng."


"Vâng vâng..." Chủ quán vội đáp, rồi bảo nhân viên đem bia ra.
Mễ Tiểu Lộ nhận ra anh chàng này đang cố ý uống cho say, nhưng không hiểu tại sao anh ta phải thế. Lúc này, Mệ Tiểu Lộ nghe thấy một người ngồi bàn phía sau nói nhỏ với bạn, "Tay này đang thất tình, uống say giải sầu."


"Sao anh biết người ta thất tình?" Một phụ nữ ngồi cùng bàn khẽ hỏi lại.
"Lúc nãy anh ra ngoài mua thuốc lá, thấy anh ta gọi điện cho một cô gái tên là Tĩnh, giọng đau khổ nài nỉ cô ta hãy tha thứ, nhưng đối phương lập tức tắt máy. Như thế thừa hiểu là chuyện gì chứ sao."
"Chắc anh ta đã mắc lỗi..."


"Nói khẽ thôi, kẻo anh ta nghe thấy."
Mễ Tiểu Lộ không nghe thấy gì thêm, nhưng anh cũng đoán là họ vẫn nói chuyện đấy. Lúc này, anh chàng kia lại bật nắp bia rồi ngửa cổ uống một hơi già nửa chai.
Mễ Tiểu Lộ chợt ngẩn người, đây là cơ hội tốt, mình sẽ dùng anh ta để thử năng lực của mình!


Mễ Tiểu Lộ ngừng ăn, anh ngồi từ phía sau chăm chú nhìn anh chàng đang uống say.
Uống thêm nửa chai bia rồi, anh ta càng say tợn, tâm trạng càng suy sụp. Anh ta gục xuống bàn vẻ mặt đầy bi thương, miệng lẩm bẩm gọi tên ai đó (chắc là tên người yêu), nước mắt tuôn trào.


Nhưng anh ta bỗng ngồi thẳng lên, đôi mắt mở to nhơ ngác, cứ như bất chợt tỉnh cơn say. Sau đó, miệng anh ta từ từ nở nụ cười, vẻ mặt tươi tắn hẳn lên như được ánh dương rực rỡ chiếu sáng.


Rồi anh ta đứng dậy đi vào toilet rửa mặt, lúc trở ra, thằn sắc anh ta khác hẳn lúc trước: miệng cười rất tươi, gật đầu nhìn mõi người, sự thay đổi rất lớn của anh ta khiến ai cũng phải ngạc nhiên.


Chủ quán lo lắng rằng vị khách này có vấn đề về thần kinh, coi chừng sẽ gây ra chuyện bất ngờ gì đó thì nguy. Ông ta hoang mang bước lại gần, hỏi, "Anh ơi, anh có sao không? Bia... đừng nên uống nữa."
Anh ta tủm tỉm cười, vỗ vai chủ quán, "Không sao, tôi biết tửu lượng của mình. Hôm nay thấy vui nên mới uống thêm một chút."


"Thấy... thấy vui?" Chủ quán không biết nên thế nào cho phải.
"Đúng thế!" Anh ta tươi cười, xởi lởi nói, "Vừa rồi tôi bỗng hiểu ra rằng, đời người ta gặp phải những chuyện không như ý là điều khó tránh khỏi, nhưng bước sang trang khác thì lại là một sự bắt đầu mới mẻ. Cho nên, rất đáng để vui mừng."


"Nói hay lắm! Nam nhi nên có thái độ như thế này!"
Một người đàn ông đứng tuổi ngồi bàn bên cạnh hào đứng vỗ tay tán thưởng, "Chàng trai ạ, tôi rất không ưng cái cảnh lúc nãy của cậu ngồi mượn chén tiêu sầu. Tôi định khuyên nhủ, nhưng cậu đã tự nhận ra được thì tốt rồi! Nào, ta cụng ly!"


Nghe thấy câu này, anh ta bước về bàn của mình rót đầy bia vào cốc rồi bước lại, "Vừa nãy tôi đã khiến bác phải chê cười!", rồi ngoảnh sang nhìn tất cả mọi người, "Và cũng để các vị phải chê cười. Tôi xin cạn một ly để tạ lỗi!"


"Không cần trịnh trọng thế! Vì câu nói vừa rồi của anh, vì ngày mai tươi đẹp, chúng ta cùng cạn chén!" Người đàn ông đứng tuổi nói.
"Hay lắm!" Mọi người trong quán đều đứng lên, nâng cốc, "Cùng cạn vì ngày mới!"


Có người rót bia cho chủ quán, hai nhân viên và Mễ Tiểu Lộ, quán đồ nướng tràn ngập không khí vui tươi. Mọi người cùng cạn chén.
Mễ Tiểu Lộ run run khi uống bia. Anh cố kiềm chế tâm trạng để không bị lộ ra điều gì khác thường.
Niềm vui và xúc động đang dâng trào trong lòng anh.


Anh hiểu rất rõ, sự việc vừa rồi là do anh vẫn dụng năng lực của mình làm ra.
Trong buổi học ngoại ngữ chiều nay, anh đã viết ra giấy hai chữ "tình cảm".
Bây giờ, anh kiểm chứng rồi, anh đã có được năng lực điều khiển tình cảm của người khác.


Lúc nãy Mễ Tiểu Lộ đã thử khống chế tình cảm của anh chàng đang thất tình này để anh ta chuyển từ bi thương sang vui vẻ, và rõ ràng là anh đã tha h công! Anh ta tiếp tục để cho niềm vui của mình lan tỏa sang mõi người đang có mặt, điều này không do Mễ Tiểu Lộ, mà là lẽ tự nhiên nó thế.


Nếu mình có thể khống chế tình cảm của người khác, thì mình gần như có thể làm được bất cứ chuyện gì. Mễ Tiểu Lộ bỗng nhận ra năng nực của mình thật sự mạnh mẽ. Nhưng anh không bận tâm điều này, mục đích duy nhất của anh chỉ có một: Hàng Nhất. Nếu có thể dùng năng lực này để khiến Hàng Nhất yêu mình, thì... dù ông trời chỉ cho mình sống một năm thôi cũng đủ!


Mọi người trong quán đồ nướng vui vẻ hết cỡ, mấy cái bàn được ghép lại. Anh chàng suýt uống say tuyên bố sẽ xin thanh toán mõi chi phí ẩm thực hôm nay, khiến mõi người vỗ tay reo hò. Chủ quán cũng tuyên bố sẽ ưu đãi 20%. Lại một trận cười vui vẻ.


Mễ Tiểu Lộ cũng vui lay, anh chưa bao giờ phấn khích như lúc này. Nếu không vì thời gian đã muộn, anh cũng sẽ nán lại để cùng mọi người uống chũ mừng. Anh chào mõi người rồi ra về.


Ra khỏi cửa, vừa đi được vài bước, Mễ Tiểu Lộ nghe thấy người đàn ông trung niên trong quán nói, "Kìa, cậu sao vậy? Vừa nói là đã hiểu rõ vấn đề rồi, sao giờ lãi mếu máo ủ rũ thế?"


Mễ Tiểu Lộ kinh ngạc, bèn quay đầu lại nhìn vào trong quán. Thấy anh chàng thất tình khi nãy lại nhăn nhó bi thương. Anh ta nói, "Tôi không sao quên được cô ấy, vừa nghĩ đến cô ấy... tim tôi lại nhói đau..."


Mọi người trong quán đều không hiểu tại sao tâm trạng anh ta lại thất thường như vậy, cảm thấy hơi thất vọng, không biết nên nói gì cho phải.
Đứng ngoài cửa, Mễ Tiểu Lộ đờ đẫn.
Lát sau, anh đã hiểu ra.


Xem ra, năng lực của mình chỉ có hiệu quả trong một phạm vi nhất định. Và có lẽ không riêng gì mình, cả 50 người trong lớp cũng vậy thôi.


Cũng tức là, mình có thể khống chế được tình cảm của Hàng Nhất khi ở gần anh ấy, nếu cự ly của hai người dãn ra thì năng lực sẽ mất tác dụng. Mễ Tiểu Lộ ngao ngán. Anh không thể bảo Hàng Nhất luôn ở bên cạnh, không rời nửa bước.


Đang hẫng hụt, Mễ Tiểu Lộ bỗng nhớ ra câu nói của "Cựu thần": năng lực của các vị mới đầu chỉ ở cấp độ 1, rất yếu. Về sau, hễ được nâng một cấp thì năng lực sẽ mãnh gấp đôi.


Nếu năng lực của mình mãnh lên thì khả năng điều khiển tình cảm cũng mạnh lên, phải thế không? Và, phạm vi tác động của năng lực cũng rộng hơn?
Nhưng, chỉ có một cách để nâng cấp năng lực. Mễ Tiểu Lộ nghĩ mau sợ. Đó là, phải tiêu diệt đối thủ cạnh tranh - tức 49 người kia.


Không, mình chỉ có 48 đối thủ.


Vậy là tối thứ Sáu - cũng có thể nói là buổi tối đầu tiên - Hàng Nhất (nam, mã số 12), Lục Tấn Bằng (nam, mã số 5), Hầu Ba (nam, mã số 33), Tôn Vũ Thìn (nam, mã số 19) và Mễ Tiểu Lộ, đã dùng các phương thức khác nhau để kiểm chứng, xác định mình đã có siêu năng lực. Ngoài họ ra, còn có mười mấy người nữa cũng đã thử nghiệm, nhận ra siêu năng lực đáng sợ của mình. Trên thực tế, dù đã phát hiện ra hay chưa, trong đêm say, siêu năng lực của cả 50 người đều được đánh thức.






Truyện liên quan