Chương 14. Sự Bình Yên Trước Cơn Bão

Sáng thứ Bảy, Phó Thiên đến lớp học. Anh là học viên ngồi cạnh Hàng Nhất, cao 1,8 mét, khuôn mặt sáng ngời, đẹp trai nhất lớp. Anh đang chuẩn bị đi du học nên cần nâng trình độ tiếng Anh. Chiều qua bị cảm phải nghỉ học, nên anh đã "thoát" được sự kiện kia.


Sáng nay vừa nhìn thấy Phó Thiên, Hàng Nhất đã rất nóng lòng muốn kể cho cậu ta nghe sự kiện chiều qua. Nhưng nghĩ lại, Phó Thiên không tận mắt chứng kiến thì khó mà tin được, nên đành thôi. Anh chỉ quan tâm hỏi han với tư cách bạn bè bình thường, "Cậu đã khỏi ốm chưa?"


Phó Thiên bình thản nói, "Vốn dĩ chẳng vấn đề gì, tớ chỉ hơi sốt nhẹ, nhưng mẹ tớ cứ bắt phải ở nhà nghỉ ngơi. Việc bé xé ra to."


Tối qua Hàng Nhất nghĩ về điều này: Phó Thiên nghỉ học buổi chiều, cậu ta là người duy nhất trong lớp không có siêu năng lực. Và cũng hoàn toàn không biết chuyện. Cho nên Phó Thiên không phải một trong những đối thủ cạnh tranh.


Phó Thiên thấy Hàng Nhất cứ nhìn mình, hình như đang ngẫm nghĩ gì đó, bèn hỏi, "Sao cậu cứ nhìn tớ mãi thế?"
"...À, không." Hàng Nhất rời ánh mắt sang hướng khác, anh bỗng nhớ ra điều gì, bèn hỏi, "À, Phó Thiên, số thứ tự của cậu trong lớp tiếng Anh là bao nhiêu?"
"Cậu hỏi để làm gì?"


"Thuận miệng thì hỏi thôi."
"Số 49."
Số 49. Hàng Nhất thầm nhẩm. Nếu Mễ Tiểu Lộ thay chân Phó Thiên thì mã số của cậu ấy là 49.
Phó Thiên nhận ra Hàng Nhất đang đắm chìm trong suy nghĩ thì lấy làm lạ, hỏi, "Hàng Nhất, hôm nay cậu cứ kỳ cục thế nào ấy? Đang nghĩ gì vậy?"




Hàng Nhất không biết nên giải thích thế nào thì vừa khéo có mấy nữ học viên bước lại hỏi thăm bệnh tình của Phó Thiên - đều là những cô gái hâm mộ cậu ta. Hàng Nhất tế nhị, đứng lên nhường chỗ cho họ.


Cả sáng nay, lớp học không có chuyện gì đặc biệt, cũng không bàn tán về sự kiện hôm qua. Mọi người lên lớp, nghỉ giải lao... như bình thường, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Không khí này khiến Hàng Nhất thấy bất ngờ, dù không hiểu tình huống ấy là gì nhưng anh lờ mờ cảm thấy thấp thỏm.


Về sau, thực tế đã chứng minh trực giác của Hàng Nhất là đúng. Sự bình yên của ngày hôm nay giống như mặt biển tĩnh lặng trước khi bão tố ập đến, trông có vẻ sóng yên gió lặng, nhưng thực tế mối nguy đang rình rập 4 bể.


Buổi học kết thúc, Phó Thiên rủ Hàng Nhất cùng đi ăn trưa, Hàng Nhất nhận lời. Cả hai vừa ra khỏi cửa phòng học thì gặp ngay Mễ Tiểu Lộ cùng đi ăn. Cả ba người cùng vào một quán cơm.


Trong khi ăn, Mễ Tiểu Lộ khéo léo dò hỏi tình hình trên lớp, đây là mục đích anh đến tìm Hàng Nhất. Được biết mọi chuyện đều bình thường, Mễ Tiểu Lộ có phần ngạc nhiên nhưng không thể hiện ra. Phó Thiên cũng hỏi Hàng Nhất tại sao muốn biết số thứ tự của anh, nhưng Hàng Nhất chỉ ậm ừ cho qua. Vì thế, Mễ Tiểu Lộ hiểu rằng, mã số 49 có thể là dành cho mình.


Cơm xong, Phó Thiên nói muốn đến trung tâm thương mại gần đây mua một quả bóng rổ, Hàng Nhất vốn thích chơi bóng rổ nên bằng lòng đi cùng Phó Thiên để chọn bóng. Mễ Tiểu Lộ không mấy hứng thú nhưng vì muốn ở bên Hàng Nhất nên cũng đi cùng.


Cả ba bước vào trung tâm thương mại rồi đi đến khu vực chuyên bán dụng cụ thể dục thể thao. Ở đây bày bán hàng trăm loại bóng rổ phong phú, Phó Thiên và Hàng Nhất nhìn hoa cả mắt. Phó Thiên chọn một quả nhãn hiệu Spalding, xem xét, cảm nhận, đập thử xuống đất mấy lần. "Quả này rất tốt. Lấy quả này!" Anh nói với Hàng Nhất.


Phó Thiên không thấy Hàng Nhất trả lời, bèn ngẩng lên mới nhận ra Hàng Nhất đang mải nhìn sang hướng khác, rất say sưa.
Phó Thiên hơi nhíu mày: Hàng Nhất đang nhìn sang quầy bán đồ bơi nữ. Phó Thiên dõi mắt theo thì hiểu ra Hàng Nhất đang nhìn gì, bèn hỏi, "Ơ kìa, Tân Na và mấy cô bạn đang đứng đó..."


Hàng Nhất bừng tỉnh, ngạc nhiên hỏi, "Cậu quen Tân Na à?"
"Sao lại không? Tôi và cô ấy cùng học cấp II, hồi đó Tân Na là hoa khôi của lớp tôi đấy!"
"Hai người cùng học cấp II? Tôi và cô ấy cùng học cấp III." Hàng Nhất nói.
"Ta sang đó chào một câu đi?" Phó Thiên đề xướng.


"...Thôi đừng. Họ đang chọn áo bơi."
"Chọn áo bơi thì liên quan gì? Cản trở chúng ta chào hỏi à?" Phó Thiên nói. Lúc này anh nhận ra Hàng Nhất đỏ mặt liếc nhìn Tân Na, thì hơi hiểu ra bèn cười hề hề, dí tay vào trán Hàng Nhất, "Tôi biết rồi, thằng cha này..."


Hàng Nhất khẽ đấm Phó Thiên một quả, nói, "Chớ ăn ốc nói mò..."
Phó Thiên cười ha hả, "Không ngờ thằng cha chân chất này, thấy cô em đáng yêu..."
Phó Thiên chưa nói xong đã bị Hàng Nhất đưa tay ra ghì chặt cổ, "Cấm nói bừa!" Hàng Nhất đỏ mặt hết cỡ.


Mễ Tiểu Lộ đứng bên, nhìn Tân Na phía đối diện. Thực ra anh cũng quen Tân Na, đã gặp cô ta mấy lần, và cũng biết Tân Na là bạn học với Hàng Nhất, nhưng anh không biết Hàng Nhất thích cô ta.
Hàng Nhất cũng chưa từng kể cho anh nghe. Lúc này nhìn bộ dạng của Hàng Nhất, anh cho là đúng rồi.


Mễ Tiểu Lộ cảm thấy chua xót, liếc nhìn Tân Na bằng ánh mắt rất không thân thiện.
Tân Na bỗng ngoảnh lại, thấy Hàng Nhất và Phó Thiên liền mỉm cười rồi lớn tiếng gọi, "Hàng Nhất, Phó Thiên! Gặp cả hai anh ở đây!"


Hàng Nhất buông Phó Thiên ra, chỉnh đốn lại quần áo. Đối diện với Tân Na, mặt anh càng đỏ tợn, ấp úng, "À... chào... Tân Na!"


Hôm nay Tân Na mặc váy màu xanh lam kẻ ca-rô, mái tóc đen, dài xõa vai, xinh tươi ngời ngời, vô cùng hấp dẫn. Mỗi khi nhìn thấy cô, Hàng Nhất đề đỏ mặt, tim đập nhanh, hồi hộp khó tả. Tân Na càng xinh đẹp bao nhiêu thì anh càng không dám nhìn thẳng vào cô, anh thầm trách mình rõ là đồ thộn.


Còn Tân Na, cô rất đàng hoàng, tự nhiên, thổ hiện phong cách của một tiểu thư khuê các. Cô hỏi, "Hai anh đang làm gì thế?"
"Không... chỉ đi chơi cho vui..."
Tân Na tủm tỉm cười, "Lớn chừng này rồi mà vẫn thích chơi đùa, cứ như trẻ con."


Phó Thiên nói, "Không phải tại tôi, mà là Hàng Nhất, cậu ấy nhìn thấy Tân Na..."
Hàng Nhất hích khuỷu tay vào Phó Thiên, lừ mắt nhìn anh ta. Phó Thiên vội im bặt.
Tân Na nhìn cả hai người, nói, "Chắc hai anh đang nói xấu em phải không?"
Hàng Nhất cuống lên, vội xua tay, "Ơ, sao có thể... sao có thể như vậy được!"


"Em đùa đấy!" Tân Na nói. Vẻ mặt của Hàng Nhất khiến cô thấy vui vui, đưa tay che miệng cười khúc khích.
Nhìn Tân Na cười mà tim Hàng Nhất như muốn tan chảy.


Mễ Tiểu Lộ đứng bên, cảm thấy mình bị lãng quên. Là ai khác thì anh không bận tâm, nhưng anh không chịu nổi bị Hàng Nhất phớt lờ như thế này. Anh biết rất rõ, lúc này trong mắt Hàng Nhất, trong lòng Hàng Nhất chỉ có cô gái xinh đẹp Tân Na mà thôi.


Mễ Tiểu Lộ lạnh lùng nhìn Tân Na, anh cho rằng sự tồn tại của cô là mối đe dọa lớn đối với mình.
Bỗng nhiên, Mễ Tiểu Lộ mở to mắt, thấy một cảnh tượng kỳ lạ.
Trên đầu Tân Na có một quà cầu màu đỏ đang từ từ dâng lên.


Thoạt đầu, anh ngỡ mình hoa mắt hoặc đó là một vật gì đó ở phía sau Tân Na. Nhưng anh lập tức nhận ra không phải là ảo giác, vì trên đầu Hàng Nhất cũng có một quả cầu đỏ đang dâng lên, còn trên đầu Phó Thiên thì có một quả cầu màu trắng.


Chuyện gì thế này? Mễ Tiểu Lộ hết sức kinh ngạc. Những quả cầu này là gì? Và,hình như chỉ có mình anh nhìn thấy.


Rồi anh lại kinh ngạc phát hiện ra: không chỉ ba người này, mà trên đầu mọi người quanh đây đều lơ lửng quả cầu nhỏ, những quả cầu đủ màu sắc: xanh, vàng, tím... Rất nhanh sau đó, Mễ Tiểu Lộ đã hiểu ra, đây là siêu năng lực của mình! Vừa rồi anh đã vô tình khởi động nó! Những quả cầu nhỏ xuất hiện trên đầu mỗi người, chắc chắn thể hiện trạng thái tình cảm hoặc tâm trạng của họ.


Mễ Tiểu Lộ rất mừng vì năng lực của mình có khả năng này - hiển thị tình cảm của những người xung quanh. Anh nhận ra phạm vi năng lực của mình là một hình tròn bán kính khoảng 5 mét mà anh là tâm điểm.


Để xác định phỏng đoán của mình, Mễ Tiểu Lộ bắt đầu quan sát kĩ những người gần anh, anh muốn hiểu rõ ý nghĩa của mỗi màu sắc là gì.
Hàng Nhất đang nhìn Tân Na và nói chuyện, trên đầu anh ta là quả cầu màu đỏ.


Anh nhìn Phó Thiên, anh ta dù nói chuyện với Hàng Nhất hay Tân Na, quả cầu trên đầu luôn có mà trắng. Có lẽ, màu trắng thể hiện tình cảm bình thường nói chung? Không yêu cũng không ghét.


Chắc là vậy. Mễ Tiểu Lộ lại quan sát những người xung quanh, trên đầu đa số họ đều là quà cầu màu trắng, chỉ trên đầu một số đôi nam nữ là quả cầu màu đỏ.


Mễ Tiểu Lộ lại quan sát Tân Na, tình hình hơi khác thường: màu sắc quả cầu nhỏ trên đầu thay đổi tùy theo đối tượng: khi Tân Na nói chuyện với Phó Thiên thì quả cầu có màu đỏ, khi nói chuyện với Hàng Nhất là màu trắng.


À... như thế có nghĩa là, Hàng Nhất thích Tân Na, còn Tân Na thích Phó Thiên? Nghĩ đến đây, Mễ Tiểu Lộ cảm thấy hơi yên tâm, tâm trạng hằn học với cô cũng vơi bớt.


Khi Mễ Tiểu Lộ đang ngầm quan sát thì Hàng Nhất và hai người vẫn tiếp tục nói chuyện, cả ba đều không để ý và không nhận ra tình cảm thẳm sâu của mình đã bị "soi". Phó Thiên hỏi Tân Na, "Các bạn định đi bơi à?"


"Vâng!" Tân Na nói, "Bể bơi mới khánh thành của Trung tâm Thể dục thể thao ngày mai bắt đầu hoạt động. Thứ Sáu tuần này giảm giá vé vào cửa."
"Anh nghe nói bể bơi đó rất rộng và đẹp!"
"Thế mai anh có đi bơi không?" Phó Thiên nhìn sang Hàng Nhất, "Cậu có đi không?"


Thấy Tân Na chỉ rủ Phó Thiên, Hàng Nhất có cảm giác hụt hẫng, nhưng anh thật sự muống đi bơi cùng Tân Na nên vẩn nói, "Có!"
"Nhất trí thế nhé!" Tân Na vui vẻ nói, "3 giờ chiều mai gặp nhau ở cổng bể bơi mới xây của Trung Tâm Thể dục thể thao!" Cô giơ tay làm động tác "Bye bye" rồi bước lại chỗ các bạn nữ.


Hàng Nhất ngây ngất nhìn theo bóng Tân Na cho đến khi Phó Thiên vỗ vai anh, "Thôi nào,ánh mắt cậu dán chặt vào người ta rồi đấy!"
Hàng Nhất sửng sốt, quay người lại, lúc này anh mới nhớ ra đứng cạnh mình còn có Mễ Tiểu Lộ nữa. "Tiểu Mễ, chiều mai cùng đi bơi không?"


Mễ Tiểu Lộ không đáp mà hỏi lại, "Hàng Nhất, anh thích Tân Na phải không?"
"Tiểu Mễ mà cũng trêu anh à?"
"Em không nói đùa. Anh thích cô ấy thật à?"
Hàng Nhất không ngờ Mễ Tiểu Lộ lại hỏi rất nghiêm túc, anh gãi đầu nói, "Ừ... cũng hơi hơi..."


Mễ Tiểu Lộ dường như ch.ết lặng nhưng vẫn cố gượng cười, nói giọng thân tình, "Thế thì anh Hàng Nhất hơi quá đáng rồi, sao không nói cho đứa em này biết?"
"Có gì để nói chứ? Anh chỉ... hơi có cảm tình thôi. Không nói chuyện này nữa, em chưa trả lời anh ngày mai có đi bơi không?"


Tâm trạng Mễ Tiểu Lộ lúc này cũng giống như Hàng Nhất khi nãy, anh biết Hàng Nhất muốn đi bơi là để gặp Tân Na nhưng chính anh cũng muốn ở bên Hàng Nhất nên đã bằng lòng, "Được!"
"3 giờ chiều, nhớ nhé! Phó Thiên, chọn bóng xong chưa?"
Mua bóng rổ xong, cả ba lại mua quần bơi, sau đó trở về Trung tâm Ngoại ngữ.


Hàng Nhất rất mong đợi buổi đi bơi ngày mai.
Anh không hề nghĩ sẽ có chuyện gì nảy sinh.
Chiều thứ Bảy sau khi tan học, Hạ Tĩnh Di không về nhà ngay, cô đến một siêu thị khá lớn gần Trung tâm Ngoại ngữ.
Hạ Tĩnh Di không định mua gì cả, chỉ muốn vào để "thử" năng lực của mình xem sao.


Với cô, mọi thứ bày trong siêu thị hầu như đều là xa xỉ phẩm. Mọi ngày cô chỉ dám ra chợ hoặc vào các tiệm nhỏ ở khu vực tiếp giáp nội, ngoại thành mua thực phẩm và đồ dùng sinh hoạt rẻ tiền. Hàng hóa trong siêu thị nói chung hơi đắt, nhất là khi nhìn thấy một chai nước sút miệng có thương hiệu cũng ghi giá hơn 60 đồng thì cô cũng sợ lè lưỡi!


Hạ Tĩnh Di đến khu vực bán thực phẩm chọn vài thứ rau rẻ tiền, trứng gà và vài món khác, cô hạn chế trong phạm vi 40 đồng, tuy nhiên cô không tin chắc mình sẽ thành công.


Rồi cô ra xếp hàng chờ thanh toán. Đến lượt cô, nữ nhân viên thu nhân dùng máy quét mã vạch để tính tiền, cộng lại, rồi nói, "Của chị hết 38 đồng 6 hào."


"Vâng." Hạ Tĩnh Di tỏ ra bình thản nhưng tim cô đang đập thình thịch. Cô thực hiện các bước như đã nghĩ, lấy tiền trong túi áo ra, chọn tờ mệnh giá 1 đồng, chăm chú nhìn và nhẩm thầm trong bụng: tăng giá trị, trăng giá trị, tăng giá trị... sau đó, cô thoáng do dự rồi cũng đưa nó cho thu ngân.


Thu ngân nhìn tờ 1 đồng trong tay Hạ Tĩnh Di, rất ngạc nhiên. Mọi người đứng bên nhìn thấy tờ 1 đồng cũng ngớ ra. Sắc mặt đầy nghi hoặc, hình như đang gặp người ngoài hành tinh.
Hạ Tĩnh Di cảm thấy không khi xung quanh như bị đông đặc.


Mấy giây sau, thu nhân nhìn Hạ Tĩnh Di, nói, "Chị ơi, tôi nói là hết 38 đồng 6 hào. Chị đưa tôi 1 đồng để làm gì?"


Dây thần kinh của Hạ Tĩnh Di căng hết cỡ. Cô ngượng đến tột độ và cũng hốt hận đến tột độ. Giờ nếu trả tiền hàng thì tức là tiêu sạch số tiền cuối cùng trong nhà. Hạ Tĩnh Di đỏ mặt, nói lí nhí hết cỡ, "Xin lỗi, tôi không mua nữa, được không ạ?"


"Không mua nữa?" Thu nhân mặt nặng trình trịch, "Hàng thì đã đóng gói, cũng quét giá tiền lưu vào máy rồi, không nữa sao được? Chị vào để đùa cho vui chắc?"
Các khách hàng đứng quanh đều bàn tán xôn xao.
"Cô ta sao thế nhỉ? Chọn hàng rồi lãi không mua nữa?"
"Mua một đống hàng, rồi đưa ra 1 đồng!"


"Người ta đã nói là 38 đồng 6 hào, mà cô ta đưa ra tờ 1 đồng?!"
"Đúng thế! Dù nghe không rõ thì cũng không thể nghĩ rằng ngần này thứ mà chỉ tốn có 1 đồng!"
"Xem ra, ở đây (chỉ lên đầu) hơi có vấn đề rồi!"


Hạ Tĩnh Di cúi gầm, mặt đỏ như gấc, cô chỉ tiếc là ở đây không có cái lỗ nẻ nào để chui xuống cho xong. Cô muốn ra khỏi đây ngay lập tức, bèn lấy tiền ra trả, xách túi hàng rồi đi thẳng, không ngoái đầu lại.


Đi trên phố, Hạ Tĩnh Di nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô thấy vô cùng xấu hổ vì những hành vi của mình vừa rồi, và cũng rất hối hận vì mình đã tiêu sạch những đồng tiền cuối cùng. Cô tuyệt đối không tin mình có năng lực khống chế "tiền bạc". Xem ra, đây là trò đùa quá lớn của ông trời, mình không bao giờ nên có bất kỳ ảo tưởng phi thực tế nào nữa.






Truyện liên quan