Quyển 2 - Chương 27: Kiếm Hồn gặp chuyện không may

Đêm mang theo hơi thở thần bí, cắn nuốt toàn bộ mọi người ngủ say, đèn ở trong phòng Nạp Lan Tĩnh đột nhiên bị dập tắt, trong viện im ắng, ánhtrắng chiếu vào đá phiến trên đường lạnh như băng, lại càng cảm thấy yên lặng nhưng lạnh lùng, gió đông cuồng liệt thổi mạnh, giống như mangtheo tiếng khóc từ Địa ngục, phát ra tiếng thở dài vù vù.


Thu Nguyệt trở về nhìn thấy quang cảnh như vậy, nàng hơi nhíu mày, thânmình cuộn dưới cửa sổ, nghe trong phòng không có một chút động tĩnh, từtrong phòng lấy ra một khăn tàm ti ( tơ tằm ) nhỏ, mạnh mẽ đẩy cửa sổném vào, nàng rất nhanh vọt đến một bên, đêm như trước mang theo tiếngthút thít, trong phòng như trước yên lặng không có một tiếng vang! ThuNguyệt trong lòng càng khẩn trương, dùng chân mạnh mẽ đá văng cửa phòng, cửa khép hờ, chi nha một tiếng thì mở ra, Thu Nguyệt đứng ở giữa phòng, quét nhìn đại sảnh, ánh trăng theo cửa mở, chiếu vào trên mặt đất,chiếu phòng sáng lên cùng ban ngày không khác nhau!


Đằng! Thu Nguyệt mở hộp quẹt ( lửa ) ra, đem đèn trong phòng toàn bộthắp lên, mới cảm thấy ít đi một phần lãnh ý! Thu Nguyệt nhẹ nhàng tiêusái đến cửa buồng trong, tay ngọc nhẹ nhàng đẩy rèm cửa, hướng trongphòng nhìn lại, bên trong tối đen khác thường, Thu Nguyệt bỗng nhiênphát hiện trong phòng có một mùi hương cổ quái! Không tốt! Thu Nguyệttrong lòng căng thẳng, nhảy ra ngoài cửa, đem cửa sổ buồng trong toàn bộ mở ra, làm cho mùi hương kia phiêu tán đi, ”Lưu Thúy!” Thu Nguyệt gọi, nương theo ánh trăng nhìn rõ tình hình trong phòng, Lưu Thúy nằm trênmặt đất, Nạp Lan Tĩnh cũng không thấy bóng dáng!


Thu Nguyệt chạy nhanh tiến vào, đem đèn trong phòng thắp sáng, từ tronglòng lấy ra một cái chai xanh biếc, đặt ở chóp mũi cho Lưu Thúy ngửingửi, Lưu Thúy ho khan vài tiếng, mới từ từ tỉnh lại!


“Ân, Thu Nguyệt ngươi đã trở lại?” Lưu Thúy có chút mơ hồ, cảm thấy đầukhó chịu, lấy ngón tay nhẹ nhàng xoa búi tóc, tựa hồ làm cho chính mìnhthanh tỉnh một ít.


“Lưu Thúy, tiểu thư đâu?” Thu Nguyệt nhìn Lưu Thúy đã tỉnh lại, cũngkhông nói thêm cái gì, giúp đỡ nàng đứng lên, nhìn giường hình như cũngkhông có người chạm qua!




“Tiểu thư!” Lưu Thúy lắc lắc đầu, vốn đang muốn hỏi Thu Nguyệt vì saomình nằm trên mặt đất, nhưng nhìn vẻ mặt Thu Nguyệt ngưng trọng, mới lại đem lời nuốt xuống! ”Tiểu thư, tiểu thư đang xem sách thuốc!” Lưu Thúyliều mạng hồi tưởng muốn nhớ lại, nhưng trong đầu trừ bỏ dáng vẻ Nạp Lan Tĩnh đang nhìn sách thuốc, liền chẳng nhớ được gì!


Thu nguyệt cau mày, mới nhìn thấy trên bàn dường như để lại một phongthư, mặt trên ghi là gửi cho Cung thị, Thu Nguyệt không chút suy nghĩliền mở ra, càng xem thần sắc càng ngưng trọng.Ba ! một tiếng vỗ cáibàn:”Ta hiện tại lập tức đi tướng quân phủ, tìm Vận Ninh quận chúa hỗtrợ tìm tiểu thư về, nơi này giao cho ngươi!” Thu Nguyệt cầm phong thưtrong tay giao tận tay Lưu Thúy, nhún người liền biến mất ở trong bóngđêm u tối.


Nàng bản sự nhìn thấy bóng đen hiện lên, tức thì đuổi theo, nhưng thờiđiểm nàng đi ra ngoài như thế nào còn có bóng dáng nào, nàng thầm hô một tiếng không xong, chớ không phải trúng kế điệu hổ ly sơn ( nhử hổ xarừng, nhử địch ra khỏi căn cứ ) người khác, chờ nàng quay trở về quảnhiên gặp chuyện không may!


Lưu Thúy nhìn thư, sắc mặt cũng càng khó coi, thư này quả thực nói bậy,chữ viết tiểu thư nàng tự nhiên là rõ ràng, ngay cả thư này bắt chướcnhư thế nào nàng liếc mắt một cái cũng có thể xem ra, huống chi thư nàynói cái gì, tiểu thư cùng Kiếm Hồn tình đầu ý hợp, trước kia mọi chuyệnbất quá là bị người tính kế, mới để bọn họ trong lúc đó sinh hiểu lầm,nay hiểu lầm đã muốn giải trừ, nhưng hoàng mệnh không thể làm trái, liền quyết định cùng Kiếm Hồn tiêu dao thế gian, dặn Cung thị bảo trọng (chú ý giữ gìn sức khỏe ), chớ đi tìm nàng, chớ nhớ mong!


Tiểu thư nhất định là đã xảy ra chuyện, Lưu Thúy di chuyển bước chân vừa muốn đi gọi người trong viện, nhưng thật sâu dừng lại cước bộ, nếuchuyện này truyền ra ngoài, mặc dù tiểu thư không cùng Kiếm Hồn trốn đi, từng bị người bắt đi, thanh danh sẽ bị hủy, mặc dù tiểu thư trở về,cũng chỉ có thể xuất gia làm ni cô kết cục! Lưu Thúy nắm chặt thư trongtay, trên mặt lộ vẻ kiên quyết, mở chụp đèn ra, đem thư kia thiêu hủy ởánh nến!


Đêm dần dần yên tĩnh, ánh nến trong phòng Nạp Lan Tĩnh cũng dần dần mờxuống, phía tây ngoại ô trong rừng, một người ăn mặc thành cung nữ cầmkiếm trong tay, tựa hồ là đang tìm gì đó!


“Ân!” Nạp Lan Tĩnh khó chịu nhẹ nhàng phát ra tiếng, nàng chậm rãi mở to mắt, chỉ cảm thấy đầu hơi đau, trên cánh tay truyền đến từng đợt mạnhmẽ ý đau!


Đây là đâu? Nạp Lan Tĩnh giương mắt, nhìn ánh trăng trong trẻo nhưnglạnh lùng chiếu vào trong rừng, ánh trăng! Cánh rừng! Nạp Lan Tĩnh mạnh mẽ mở mắt, nháy mắt thanh tỉnh, mới nhìn tình cảnh của chính mình, mộtvòng lạnh như băng đọng tại chân trời, bốn phía đen ngòm đông nghìnnghịt chính là cây cối, hai tay nàng bị dây thừng buộc chặt, kéo treotrên nhánh cây! Nàng hơi hơi vặn vẹo, cổ tay lập tức truyền tới một cỗđau đớn, nàng không biết bị buộc ở nơi này đã bao lâu, nàng thậm chí cóthể cảm giác rõ rệt, cổ tay mình đã bị xước một tầng da, nàng lấy taymuốn bắt lấy dây thừng, muốn vì cổ tay chịa sẻ một phần trọng lực!


Chân tựa hồ đã có chút tê rần, ngón tay nắm ở lòng bàn tay, mới thấy hơi lạnh như băng, cuồng phòng gầm thét, Nạp Lan Tĩnh lại mặc quần áo có vẻ hơi phong phanh, bị treo tại trên nhánh cây, ở trong gió không ngừnglay động, Nạp Lan Tĩnh hơi hơi híp mắt, nàng thật sự không nghĩ ra đượcai muốn hại nàng như vậy, hơn nữa, có thể từ tướng phủ đem mình lặng lẽmang đi ra, chắc chắn có nội ứng, còn có người tính kế! Kiếm Hồn? NạpLan Tĩnh nhíu mày, tuyệt đối không phải hắn, ngay cả hắn không muốn tiếp nhận thánh chỉ, nhưng mặc dù là bắt mình cũng sẽ không làm cho chínhmình treo tại đây đón gió lâu như vậy!


“Nạp Lan Tĩnh!” Chỉ nghe có người hô một tiếng, Nạp Lan Tĩnh còn đangsuy nghĩ bỗng ngẩn ra, nhìn xa xa một người mặc quần áo cung nữ, chínhlà đang hướng bên này chạy tới, chỉ thấy tóc nàng lộn xộn, lại thấykhông rõ mặt của nàng, Nạp Lan Tĩnh hơi cau mày, nàng chưa từng thấy qua vị nữ tử này!


“Nạp Lan Tĩnh, Nạp Lan Tĩnh!” Người nọ lại gọi vài câu, thanh âm thoángthô ráp như thế nào cũng không phải nữ tử! Thanh âm càng ngày càng gần,Nạp Lan Tĩnh thế này mới xem rõ ràng, người nọ trên mặt đen tuyền, trênthân còn giắt một ít đồ ăn, quần áo dường như ẩm ướt, vào đêm đông cànglạnh lẽo, quần áo kia tựa hồ đều kết thành băng.


“Kiếm Hồn!” Nạp Lan Tĩnh nhẹ nhàng hô một câu, trên tay đã không còn khí lực, hơi buông lỏng, một lần toàn bộ trọng lượng cơ thể đặt ở cổ tay,thân mình run lên, dây thừng kia hình như lại làm xước đến một tầng da!


“Nạp Lan Tĩnh là ngươi, là người sao?” Kiếm Hồn thấy một nữ tử treo trên cây, trong lòng căng thẳng, ngoài miệng nhịn không được hỏi một câu,trong lòng đau nhói, cho tới bây giờ hắn mới biết được nữ tử trước mắtnày đối với hắn có bao nhiêu quan trọng, sau khi hắn đem cung nữ kiađánh ngất xủi, mặc quần áo cung nữ liền trốn thoát, nhưng trên người hắn không có lệnh bài xuất cung, hắn thất quải bát quái chạy tới ngự thiệnphòng, có người trong cung đặt đồ ăn thừa ở hai cái thùng gỗ muốn đưa ra cung, hắn không kịp nghĩ nhiều, lập tức chui vào giữa đồ ăn muốn trốn!Hắn từ lúc sinh ra nhất định tài trí hơn người, chưa từng chịu qua khổnhư vậy, lúc ấy trong lòng hắn chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu, chỉ hy vọng Nạp Lan Tĩnh vô sự, chỉ cần nàng vô sự liền tốt!


“Là ta!” Nạp Lan Tĩnh vô lực, thanh âm mềm mại, nàng không biết nên hình dung cảm xúc phức tạp trong lòng như thế nào, theo sắc mặt trên mặthắn, Nạp Lan Tĩnh cũng có thể kết luận việc này cùng Kiếm Hồn tất nhiênkhông quan hệ, hắn là như thế nào biết được cũng không cần biết, chỉbiết một nam tử mặc quần áo nữ tử, ở ánh trăng mang theo chật vật đầyngười, hướng nàng chạy tới, quan tâm trong mắt không chút nào che giấu!


“Hảo, ta lập tức cứu ngươi!” Kiếm Hồn tâm mới buông xuống, rút nhuyễnkiếm dắt ở thắt lưng, nhún người nhảy, hướng trên đầu dây thừng Nạp LanTĩnh chém tới! Càng ngày càng gần, Nạp Lan Tĩnh giống như có thể ngheđược cái gọi là kiếm khí.


Phác phác! Vài tiếng trầm đục, theo rừng cây bay tới mấy mũi tên bắnlén, Nạp Lan Tĩnh giờ khác này giống như vô cùng rõ ràng, nàng thậm chícó thể nhìn đến đầu mũi tên chiếu rọi ánh trăng! Kiếm Hồn đột nhiênchuyển hướng, vung nhuyễn kiếm, ngăn cẳn mũi tên bắn lén tới, nhưng làtên dường như càng lúc càng nhanh, bức Kiếm Hồn không thể không lui trởvề!


Phác! Là thanh âm mũi tên xuyên thấu thân thể, nặng nề lại hung hăng đập vào trong người, là Kiếm Hồn bị thương sao? Nạp Lan Tĩnh hơi cúi đầulại phát hiện một mũi tên bắn trúng vào chân nàng, máu theo chân mộtgiọt một giọt rơi xuống trên mặt đất, dường như ngưng tụ thành băng, Nạp Lan Tính nhíu mày, nhưng là vì sao nàng không cảm giác một chút đauđớn, chẳng lẽ bởi vì đã bị đông lạnh sao?


“Nạp Lan Tĩnh!” Kiếm Hồn nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh bị thương, trong mắt đãtràn đầy tơ máu màu hồng, “Các ngươi nghĩ muốn cái gì, thì hướng phía ta mà đến, đối phó với một thiếu nữ còn tính gì là anh hùng hảo hán!” Kiếm Hồn lại thả người bay lên, chiêu thức tựa hồ càng sắc bén, nhuyễn kiếmrất nhanh múa động tựa hồ đã hình thành một lá chắn thật lớn, rất nhanhhướng Nạp Lan Tĩnh bay tới, mắt thấy càng lúc càng gần, cũng không nghĩđột nhiên theo phía sau mặt cây đi ra vài hắc y nhân, kiếm nhất tề hướng về Kiếm Hồn, mấy người trên không trung đánh nhau một phen, Kiếm Hồnlại không thể không lui xuống!


“Nguyên lai thế tử coi như cao thủ!” Trong đó có một người lạnh lùngcười, thanh âm hùng hậu nồng đậm trào phúng, ”Bất quá, chẳng qua chỉtham lam mỹ nhân tầm thương!”


Nạp Lan Tĩnh hơi nhíu mày, giọng nói nam tử tuy có thể làm cho ngườinghe hiểu, nhưng nàng dám khẳng định, người này không phải nhân sĩ kinhthành, thậm chí không phải người Hán!


“Ngươi biết thân phận phận bản thế tử, còn dám làm càn như vậy, cácngươi nghĩ muốn việc gì cứ việc cùng chúng ta mở miệng, nghĩ đến cácngươi muốn cái gì thế tử cũng có thể mang tới!” Thanh âm Nạp Lan Tĩnhtại đây rét lạnh lại có vẻ càng thêm trầm ổn, hai gò má nàng đã độnglạnh có chút chuyển màu xanh, nhưng bởi vì đau đớn trên cổ tay đầu óccàng thanh tỉnh.( minh mẫn )


“Hừ!” Người nọ hừ lạnh một câu, cũng không có nói lời nào, chính là lạnh nhạt liếc nhìn Nạp Lan Tĩnh, chỉ cần cái liếc mắt này Nạp Lan Tĩnh liền nhớ kỹ, ánh mắt lạnh như băng này, chưa từng thấy qua ánh mắt có thểkhông mang theo một tia độ ấm, nhìn về phía nàng, giống như nhìn về phía người ch.ết, đúng, có lẽ ở trong mắt hắn nàng đã là người ch.ết.


Kiếm vung lướt nhẹ, rất nhanh mấy người cùng nhau đánh tới, tia lửa bắntung tóe, dường như đem chung quang chiếu sáng hơn, ánh mẳt Nạp Lan Tĩnh xem không rõ động tác của bọn hắn!


Phác phác phác! Là thanh âm kiếm xuyên qua thân thể, Nạp Lan Tĩnh nhìnhắc ý nhân ngã xuống không ít, khả năng trên người Kiếm Hồn cũng khôngít vết thương.


Nhánh cây đột nhiên bỗng phát tiếng răng rắc, Nạp Lan Tĩnh ngẩng đầu,lai nhìn thấy nhánh cây vào đông đã khô cong, chắc là không chịu khôngnổi thời gian có áp lực đè lên nên xuất hiện dấu vết nứt! Nạp Lan Tĩnhnhìn nhìn bốn phía, căn bản không có biện pháp, nếu nhánh cây gẫy chỉ có thể trơ mắt ngã xuống, nàng mở miệng, nghĩ kêu Kiếm Hồn, nhưng nhìntình hình bên kia đánh nhau khó mà phân thân, Nạp Lan Tĩnh không nghĩlên tiếng.


“Ai, ta tại đây, mau cứu ta a!” Nạp Lan Tĩnh híp mắt, sử dụng khí lực cả người lớn tiếng hô phía xa xa, quả nhiên hắc y nhân nghe được thanh âmNạp Lan Tĩnh, cũng không tự giác nhìn về phương xa.


Kiếm Hồn thừa dịp đối phương công kích chậm lại, nhún người nhảy, vungnhuyễn kiếm thật dài, đem dây thừng chém đứt! Thân thể Nạp Lan Tĩnh mạnh mẽ thẳng tắp rớt xuống dưới, tiếng gió vù vù giống nhau vào thời khắcnày càng phát ra rõ ràng,”Ôm chặt lấy ta!” Kiếm Hồn đem Nạp Lan Tĩnh đưa về trước mặt mình, một tay nắm cả lưng áo Nạp Lan Tĩnh, nhuyễn kiếm đâm vào dây thừng cột vào cổ tay nàng!


Nạp Lan Tĩnh lần đầu tiên nhìn mặt Kiếm Hồn gần như vậy, gần tới mức cóthể nghe tiếng tim hắn đập, Nạp Lan Tĩnh đột nhiên không biết làm sao,trước kia nàng thật chán ghét Kiếm Hồn, nhưng hôm nay lại không biết nên dùng tâm tình nào đến đối mặt hắn!


“Bị lừa!” Hắc y nhân thấy Nạp Lan Tĩnh được cứu xuống, đầu óc tự nhiênđoán được Nạp Lan Tĩnh vừa rồi cố ý hô lên, trong mắt hiện tia tức giận, chiêu thức đối phó Kiếm Hồn càng sắc bén!


Kiếm Hồn một người cố hết sức đối phó hắc y nhân, nay chỉ dùng một tay,tay kia vì muốn bảo hộ Nạp Lan Tĩnh, trên người chốc lát lại có không ít vết thương!


“Buông!” Nạp Lan Tĩnh lạnh giọng, nhìn Kiếm Hồn càng ngày càng bị vâyvào tình thế bất lợi, trong lòng rốt cuộc sốt ruột, lúc này hắc y nhântừ phía sau đánh lén Kiếm Hồn, Nạp Lan Tĩnh mạnh mẽ đẩy Kiếm Hồn ra,tính khởi động vòng tay trên cổ tay, mấy cây ngân châm vừa vặn hướng yết hầu người áo đen kia, người áo đen kêu thảm một tiếng té trên mặt đất,nhưng Nạp Lan Tĩnh lại xem nhẹ vết thương ở chân, thời điểm nàng phát ra ngân châm kia đồng thời thân mình đứng không vững té nhào trên mặt đất.


Kiếm Hồn chỉ chuyên chú cùng hắc y nhân so chiêu, Nạp Lan Tĩnh thoátkhỏi phạm vi bên người hắn, nay bị đối phương quấn quít lấy, nghĩ muốnlôi nàng ra, dĩ nhiên là không có khả năng.
“Tiện nhân!” Hắc y nhân đem Kiếm Hồn giao cho hai người khác, chính mình đi ra, ánh mắt nhìn Nạp Lan Tĩnh mang theo tia sát ý.


“Ngươi là ai?” Nạp Lan Tĩnh ngược lại không để ý đến thân thể, thẳng tắp theo dõi hắn, giờ khắc này nàng giống như không còn sợ hãi, trong ánhmắt giống như băng trên ngọn cây trong trẻo nhưng lạnh lùng! Người nọcũng không có trả lời, trường kiếm trong tay vung lên, đồng tử Nạp LanTĩnh mạnh mẽ co rút lại, trong tay lại di chuyển vòng tay, mấy cây ngânchâm liền hướng người áo đen kia phát đi qua.


“Tiện nhân!” Hắc y nhân lui từng bước, đem số ngân châm kia đánh rớttrên mặt đất, sát ý trong mắt càng phát ra dày đặc, Nạp Lan Tĩnh cũngbất chấp, chỉ lo phát động ngân châm, nhưng người áo đen lại nhẹ nhàngtránh thoát, Nạp Lan Tĩnh trong tay đột nhiên toát ra mồ hôi lạnh, hếtngân châm! Nạp Lan Tĩnh trong lòng cả kinh, nàng giống như nhìn thấy mũi kiếm kia đã muốn cắt vỡ yết hầu chính mình.


“Không!” Bên tai trái truyền đến tiếng nội tâm Kiếm Hồn kêu đau đớn, Nạp Lan Tĩnh chậm rãi nhắm mắt lại, chính mình vốn là người ch.ết, còn sợch.ết sao? Đột nhiên trên người nặng thêm một phần trọng lực, hung hăngđè nặng Nạp Lan Tĩnh!


“Không!” Nạp Lan Tĩnh hô lớn tiếng, trước mắt nàng là khuôn mặt Kiếm Hồn phóng đại vô số lần, trên tay đột nhiên chảy một dòng nước ấm áp, làmáu sao? Nàng nhìn kiếm hắc y nhân cắm ở trên lưng Kiếm Hồn, máu trongnháy mắt giống như đem ánh trăng đều nhuộm thành màu đỏ!


Phác, kiếm theo thân thể Kiếm Hồn rút ra, Kiếm Hồn thống khổ hừ mộttiếng, người áo đen kia cũng không có bởi vì Kiếm Hồn mà từ bỏ ý định,kiếm lại nhất tề đâm lại đây!


“Ngươi như thế nào ngu như vậy!” Nạp Lan Tĩnh đột nhiên hơi cười, tay vì hắn lau vết máu bên môi, thế nhưng tay nàng đã muốn dính đầy máu tươi,chỉ lau mặt Kiếm Hồn, Nạp Lan Tĩnh khanh khách cười không ngừng, tựa hồcàng vui vẻ!


Đặng đặng! Đột nhiên xuất hiện vài cái hắc y nhân, chắn trước mặt NạpLan Tĩnh cùng Kiếm Hồn, cùng hắc y nhân này dây dưa một chỗ, tiếng kiếmva chạm bắt đầu vang lên!


“Rút!” Hắc y nhân đi đầu nhìn nhiều người đột nhiên đến đây giúp đỡ Kiếm Hồn, trong tay không biết cầm cái gì, hướng phía trước quăng ra, liềndâng lên một trận khói đặc, đám người áo đen kia sớm yên lặng không biết tung tích!


“Tham kiến chủ tử!” Từ rừng đi ra hai nam tử áo trắng, tất cả mọi người vội quỳ xuống hướng bọn họ hành lễ!


“Ta nói rồi, ngươi nhất định là nữ nhân của ta!” Kiếm Hồn thấy rõ ngườitới sau, đột nhiên yên tâm, trong giọng nói tựa hồ khôi phục kiêu ngạotrong dĩ vãng, nắm chặt tay Nạp Lan Tĩnh, “Nữ nhân của ta!” Kiếm Hồnnói, đột nhiên mắt mở to, từ môi chảy ra màu đỏ tiên diễm, đầu cúixuống, lập tức không có hơi thở!


“Ngươi thật khờ!” Nạp Lan Tĩnh chậm rãi nói một câu, trên mặt ý cười chỉ tăng không giảm, ”Còn nói muốn kết hôn với ta, như thế nào sớm ngủ nhưvậy!” Nạp Lan Tĩnh thì thảo nói nhỏ, tựa hồ Kiếm Hồn thật sự chỉ ngủ,thời gian giờ khắc nàydường như đình chỉ.


Chuyện cũ một màn tựa hồ một lần nữa hiện ra, giống như thời điểm mìnhcứu hài đổng mới hôm qua, giống như Kiếm Hồn vừa mới cản lại cỗ kiệu của nàng, lại giống như Kiếm Hồn buồn cười cầm gì đó của Nạp Lan Khuynh nói là nàng tặng hắn! Nạp Lan Tĩnh đưa tay nhẹ nhàng vỗ đầu Kiếm Hồn,“Ngươi muốn ngủ thì ngủ đi!” Nạp Lan Tĩnh từ từ nhắm hai mắt, đúng làvẫn còn chảy ra một giọt nước mắt.


Nguyên tưởng rằng hắn chính là đứa nhỏ bị Tương Bình vương làm hư, hắncó thể nhận An Ảnh Nhã yêu thương nhớ nhung, xoay người có thể đem người ném vào trong sông lạnh như băng, thời điểm hắn bị mọi người bắt lấykhi ở cùng Nạp Lan Ninh, lớn tiếng nói cho mọi người, là cùng mình ởcùng nhau! Thời điểm hắn bị chính mình tính kế cùng Nạp Lan Khuynh trêngiường, hắn có thể lớn tiếng nói cho mọi người, là hắn cùng mình ướchẹn! Hắn có thể ở trên đại điện một lần lại một lần thỉnh cầu hoàngthượng tứ hôn, hắn có thể vì thú mình tình nguyện kháng chỉ không tuântheo, nhưng thậm chí vì cứu chính mình mà đem tánh mạng bồi thượng!


“Thật là ngốc!” Nạp Lan Tĩnh lại một lần nữa nỉ non, giống như nàng mỗimột lần nhìn thấy Kiếm Hồn, Kiếm Hồn đều nói muốn thú nàng, vô luận gặpchuyện gì, vô luận trước mặt người nào, duy nhất không đổi là nói nhữnglời này!


“Vận Trinh quận chúa!” Nhị hoàng tử nhíu mày, hắn vẫn tới chậm một bướcsao, trong cung truyền đến tin tức Kiếm Hồn mất tích, chính mình cảmthấy không ổn, lập tức phái người tìm kiếm chung quanh, không nghĩ tớisự tình vốn không đơn giản!


“Hoàng huynh, đó dường như đều là tử sĩ, đầu lưỡi đều bị người cắt đi!”Tam hoàng tử cầm khăn con che miệng, Nhị hoàng tử căn bản không muốn cho hắn tới, nhưng Tam hoàng tử cố ý muốn tiến đến, Nhị hoàng tử chỉ phảitùy ý hắn!


“Vận Trinh quận chúa, chân của ngươi!” Nhị hoàng tử thế mới mới kinhhoảng phát hiện chân Nạp Lan Tĩnh bị thương, khẩn trương làm cho ngườita chuyển thi thể Kiếm Hồn đi, mà lúc này Nạp Lan Tĩnh vì mất quá nhiềumáu mà hôn mê bất tỉnh! Nhị hoàng tử ánh mắt hoa đào híp lại, giờ phútnày nguy hiểm lên, trong lòng bắn ra ánh sáng lạnh như băng dọa người.


Tam hoàng tử bị hàn khí chọc không được khụ ra, trong lòng có chút không thoải mái, Nhị hoàng tử lần đầu tiên như vậy, không đem lời của mình để ở trong lòng, nhưng là, vì sao, ánh mắt mình đối với nữ tử cướp đi Nhịhoàng tử lại không thể oán hận nổi, nàng cùng chính mình tưởng tượngkhông giống nhau, nghe nói nàng bằng một vũ khúc được hoàng tổ mẫu khenngợi, mới phong quận chúa, chính mình nghĩ nàng bất quá là dựa vào mỹmạo mà thanh danh! Nàng thật xinh đẹp, ở dưới ánh trăng dung nhan trắngbệch làm cho người ta phải thương tiếc, để cho hắn rung động đó là vàitiếng nàng cười khổ kia, đó là một loại nồng đậm bi ai đã không thểkhông chịu nổi cười khổ, Tam hoàn tử tâm thắt thật chặt, lần đầu tiên có nữ tử ngoài mẫu phi mà lo lắng!


*** Gà mái cục ta cục tác ***


Lúc này, Lưu Thúy ở trong phòng Nạp Lan Tĩnh lo lắng chờ đợi, đều quagiờ Tý vì sao đến giờ này Thu Nguyệt vẫn chưa trở về, nàng đột nhiên cảm thấy có phải hay không mình làm sai rồi, không nên đem việc này chegiấu xuống, vô luận sẽ có kết luận gì, Đại tiểu thư bình an mới là quantrọng nhất.


“Đi lấy nước, đi lấy nước!” Giờ Tý vừa qua, đột nhiên bên ngoài một trận tiếng động ồn ào, Lưu Thúy tâm nhảy dựng, thế này mới nhìn thấy bênngoài tựa hồ bốc lên khói trắng dày đặc.


Sao lại thế này? Lưu Thúy vội vàng chạy nhanh ra sân, thừa dịp gió thổikhói trắng lùa vào trong viện một ít, Lưu Thúy ho khan vài tiếng, bọnnha đầu tựa hồ cũng đều kinh ngạc, hốt ha hốt hoảng hướng phía ngoàichạy ra.


Lưu Thúy chạy nhanh tới bên ngoài, là trước viện nhà ấm trồng hoa cháy,lửa cháy rất lớn, bọn hạ nhân đều chạy nhanh bẩm báo, một đám trong tayđều cầm thùng gỗ, tiến đến cứu hỏa.


Các chủ tử trong viện cũng bừng tỉnh, thời điểm Lưu Thúy đi tiền việnxem, đều đứng ở nhà ấm trồng hoa, nhìn Lưu Thúy đã đi tới, Cung thị vộichạy tới hỏi nàng, ”Tĩnh nhi có bị dọa không?”
“Không, không!” Lưu Thúy sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào, lông mi thật dài che bất an của nàng.


“Không có là tốt rồi!” Cung thị mỉm cười lúc này mới yên lòng, nhà ấmtrồng hoa nhiều nhất đó là hoa cỏ cùng bùn, không biết vì sao nhà ấmtrồng hoa đột nhiên bùng cháy, chớ không phải lại giống lần trước, là có người cố ý phóng hỏa?


“Lão gia, thị vệ trong hoàng cung cầu kiến!” Nạp Lan Diệp Hoa nhìn lửacháy dường như nhỏ xuống, thì có hạ nhân tiến vào bẩm báo.
“Mau mau cho mời!” Nạp Lan Diệp Hoa hơi nhíu mày, hiện tại vừa qua khỏigiờ Tý, thị vệ trong hoàng cung thế nào lại tới đây, chẳng lẽ tronghoàng cung đã xảy ra chuyện?


“Tham kiếm Nạp Lan tướng gia!” Thị vệ được gia đinh dẫn vào, thị vệ đi đầu liền hành lễ với Nạp Lan Diệp Hoa.


“Vu đại nhân mau miễn lễ, đã trễ thế này đại nhân còn bận việc bôn ba,mau mau vào nhà uống ly trà cho ấm thân mình đi!” Nạp Lan Diệp Hoa cùngthị vệ đi đầu cũng là quen biết, khẩn trương hướng đại sảng mời đi vào.


“Nạp Lan tướng gia, ý tốt của ngài tại hạ xin nhận, chính là An Ức hầuđột nhiên mất tích, bệ hạ phái bọn thần đi tìm về, hoàng mệnh trongngười, còn mong tướng gia thông cảm!” Người nọ nhìn phòng ốc bị thiêuhủy, hơi nhíu mày, tựa hồ lộ ra tia hiểu rõ.


Lưu Thúy tâm cả kinh, Kiếm Hồn thường thường dây dưa tiểu thư, hắn mấttích, vị Vu đại nhân này tiến đến sợ là vì tìm tiểu thư, cái trán LưuThúy toát ra mồ hôi lạnh, tiểu thư nay không rõ tung tích, nên làm thếnào cho phải!






Truyện liên quan