Quyển 2 - Chương 28: Hắc y nhân cùng Nạp Lan Khuynh liên thủ

“Sao? Đã xảy ra đại sự này, chính là bản quan chưa nhìn thấy An Ức Hầu!” Nạp Lan Diệp Hoatrong lòng căng thẳng, không nghĩ Kiếm Hồn lớn mật, dám kháng chỉ khôngtuân theo, đúng là tội lớn a, Hoàng thượng tự mình hạ chỉ đem Kiếm Hồncấm chừng ( giam giữ ), hắn lại chạy thoát đi ra ngoài, thế thì chỉ cócon đường ch.ết a!


“An Ức Hầu vẫn như cũ, phạm sai lầm lớn, ta tựnhiên phải bắt hắn hồi cung, đi ngang qua ngoài cửa tướng phủ, đột nhiên nhớ tới An Ức Hầu này từng dây dưa Vận Trinh quận chúa, hạ quan thực lo lắng an nguy quận chúa, trễ thế này còn đến quấy rầy tướng gia, vạnmong tướng gia chớ trách!” Vu đại nhân này nói thật dễ nghe, cái gì annguy Vận Trinh quận chú, nói trắng ra chính là nghi ngờ Kiếm Hồn cùngvài lần trước giống nhau, chạy đến tướng phủ, cũng không nói chính xáclúc này có khi đang cùng Vận Trinh quận chúa phong hoa tuyết nguyệt (tình yêu nam nữ ) đâu!


“Vu đại nhân có thể quan tâm tiểu nữ nhưthế, bản quan thay Đại tiểu nữ trước tạ qua đại nhân, phu nhân, cònkhông mau thỉnh ( bảo ) Tĩnh nhi đi ra!” Nạp Lan Diệp Hoa sắc mặt hơitrầm, Nạp Lan Tĩnh là nữ nhân, nay lại hơn nửa đêm, thị vệ tự nhiênkhông thể đi vào, hắn liếc Cung thị một cái, vẫn như trước tức giận vôcùng, nhưng trước mặt Vu đai nhân, trên mặt tươi cười mà chống đỡ!


Lưu Thúy trong lòng cả kinh, đầu óc rất nhanh chuyển động, nếu phu nhân đixem tiểu thư, chính mình có thể thành thật bẩm báo, nghĩ đến phu nhânchắc chắn che dấu cho tiểu thư, nhưng nếu Vu đại nhân này lại cứ nhấtđịnh đòi phải nhìn thấy tiểu thư thì nên làm thế nào? ”Bẩm lão gia, phunhân, hôm nay, tiểu thư dùng xong bữa tối, Vận Ninh quận chúa phái người đến thỉnh tiểu thư, nói là có việc muốn trò chuyện với nhau, tiểu thưđã mang theo Thu Nguyệt đi qua đó!” Lưu Thúy đi phía trước từng bước,hơi hơi cúi, giọng nói rõ ràng, không có một tia bối rối không cầnthiết!


“Nàng đứa nhỏ này, đi ra ngoài sao cũng không báo cho aimột tiếng, đây muốn làm cho người ta lo lắng sao!” Nạp Lan Diệp Hoa hơinhíu mày, tựa hồ cũng ngửi được hương vị bất thường.


“Xem trí nhớ ta này, thời điểm Tĩnh nhi đi ra ngoài có người bẩm báo với ta, nhưngthật ra ta quên!” Cung thị cười, có chút áy náy nhìn Vu đại nhân, trongđầu lại căng thẳng, nếu Vận Ninh thật sự có tìm Tĩnh nhi, thời điểm Phúc ma ma đến đây đưa thư, làm gì lại sai người đi một chuyến, chẳng lẽ?Cung thị lắc lắc đầu, hy vọng bản thân suy nghĩ nhiều, Kiếm Hồn như thếnào ngốc nghếch bắt Tĩnh nhi đi!




“Thật? Khéo như vậy, nếu VậnTrinh ở tại tướng quân phủ tự nhiên là an toàn, không biết hạ quan cóthể đến coi trong viện quận chúa một chút, cũng có lý do bẩm bệ hạ, nóiAn Ức Hầu vẫn chưa tới tướng phủ!” Vu đại nhân cũng không hết hy vọng,bên môi nổi lên lãnh ý, cô nương chưa lấy chồng xuất môn, người nàotrước không phải bẩm báo phụ mẫu, mà theo trên mặt phu nhân tướng giaxem xét, nàng căn bản không biết Vận Trinh quận chúa ra phủ! Mắt hắnchằm chằm nhìn Lưu Thúy, tựa hồ ở trên mặt của nàng nhìn ra manh mối!


Lưu Thúy trong lòng run lên, tự nhiên cảm giác được ánh mắt Vu đại nhân tìm tòi nghiên cứu, hơi hít một hơi, tận lực làm cho mình không cần thểhiện bất an ra ngoài! Nàng cũng ở trong lòng âm thầm may mắn, chính mình may mắn đem chuyện tiểu thư không có trong phủ che giấu, xem dáng vẻ Vu đại nhân, cũng không phải người dễ từ bỏ ý đồ! Nay tiểu thư không ởtrong phủ, chính mình phải cận thẩn ứng phó mới đúng, hơi vô ý một chút, thanh danh tiểu thư sợ sẽ bị hủy!


Lại nói đến lửa cháy kỳ quái,nhà kinh trồng hoa đều là bùn nước, làm sao có thể cháy, tất nhiên là có người cố ý phóng hỏa, Lưu Thúy híp mắt, nhà kính trồng hoa này cháy lớn tất nhiên dẫn đến người chú ý, Vu đại nhân tới tìm Kiếm Hồn, nhìn bênnày cháy lớn tự nhiên tiến vào nhìn, lại nói đến trong viện cứu hỏa, các vị chủ tử đều chạy lại đây, đến lúc đó Vu đại nhân vào phủ vặn hỏi nghi vấn, trước mặt nhiều người như vậy, chính mình hơi vô ý sợ sẽ lộ ra sơhở, may mắn phu nhân thận trọng, bằng không hôm nay đổ không biết sẽ xảy ra chuyện gì!


Nếu hôm nay không có lửa này, sợ là Vu đại nhâncũng sẽ không đường đột vào tướng phủ! Lưu Thúy nhíu mày, đến tột cùnglà ai muốn hãm hại tiểu thư, là Niệm Nô sao? Nhưng nàng làm thế nào biết được chuyện trong cung, lá thư là ai đặt ở trên bàn, Lưu Thúy trong lúc nhất thời nghĩ mãi không ra!


“Tự nhiên là có thể, Vu đại nhânthỉnh!” Nạp Lan Diệp Hoa không thèm để ý, thẳng thắn cười, nhưng đáy mắt hiện lên tia tức giận, hắn nói thật dễ nghe, dám lấy chỉ thị Hoàng đếáp người sao!
“Thỉnh!” Vu đại nhân cũng giơ tay ra mời đi trước, trong mắt mang theo ý cười đen tối.


Đoàn người rất nhanh đến sân Nạp Lan Tĩnh, nha đầu trong viện dĩ nhiên đượctin tức, đều đứng ở một bên, Vu đại nhân này thật không khách khí, cònchưa chờ Nạp Lan Diệp Hoa mở miệng, lập tức cho mọi người lục soát, hắncùng tất cả mọi người đến phòng ở Nạp Lan Tĩnh, hắn xem xét bốn phía, đi đến phòng trong trong mắt có một tia nghi hoặc, nhưng hắn cũng không có nói gì, chính là đơn giản nhìn, rồi bước ra sân! Có một đôi mắt cũng đi vào phòng trong, khi nhìn đến trên bàn cũng không có bức thư mình mongmuốn, trong ánh mắt tản ra nồng đậm không cam lòng!


*** Gà mái cục ta cục tác ***
“Nhóm các ngươi đứng ở tướng phủ lặng lẽ nhìn chằm chằm bọn họ cho ta!” Vừara khỏi tướng phủ, Vu đại nhân hướng nhóm người phía sau phân phó.


“Đại nhân, Vận Trinh quận chúa cũng không ở trong phủ, chúng ta vì sao cònphải phái người theo dõi nơi này?” Bên cạnh, một nam tử tuổi trẻ tỏ vẻkhó hiểu, lặng lẽ hỏi Vu đại nhân.


“Hừ, ta tiến phòng ở ( phòngngủ ) Vận Trinh quận chúa, cảm thấy một cỗ mùi hương bất thường, tuythực mờ nhạt, nhưng ta dám khẳng định đó là Mê hương, hơn nữa ta chú ýtới cửa sổ kia mở ra, trời vào đông vốn lạnh, nửa đêm có lý nào lại đemmở cửa ra, điều này càng chứng thật phán đoán của ta!” Vu đại nhân lạnhlùng cười, một nữ tử chưa chồng tại sao trong phòng có mùi Mê hương, hạnhân lại càng không dám ở trong phòng tiểu thư đặt gì đó không sạch sẽ,đáp án duy nhất, đó là Nạp Lan Tĩnh không ở quý phủ, hiển nhiên là bịngười nào đó bắt đi!


“Đại nhân, chúng ta sao không vạch trần,Vận Trinh quận chúa không ở phủ, rõ ràng là bị người bắt đi, nhưng người tướng phủ còn luôn mồm nói là ở tướng quân phủ, nói không chừng chínhbọn họ đem An Ức Hầu giấu rồi!” Nam tử trẻ tuổi kia vẻ mặt chờ đợi, bọnhọ như vậy có thể lập công a!


“Hồ đồ, Nạp Lan Diệp Hoa thân là Tả tướng, nếu không có mười phần căn cứ chính xác, có thể nào chỉ dựa vàophán đoán mà ra tay, ngươi xem biểu hiện tiểu nha đầu kia, xử sự khôngchút hoang mang, rất có phong cách quý phái, ngay cả một tiểu nha đầucòn có tâm cơ như vậy, huống chi những người khác trong tướng phủ!” Vuđại nhân rốt cuộc thấy được hơn, nhất nhất phân tích, cũng cảm thấy cólý.


“Vậy đại nhân, chúng ta lập tức đi tướng quân phủ, chỉ cầntướng quân phủ không giao Vận Trinh quận chúa ra, như vậy chúng ta cómười phần căn cứ chính xác!” Nam tuổi trẻ dường như còn không hết hyvọng, rõ ràng biết được người tướng phủ đang nói dối, nhưng cái gì cũngkhông thể làm, trong lòng lại gấp rút vô cùng!


“Hồ đồ, hơn nửađêm, đi tướng quân phủ vì tìm một người, ngươi có mấy cái đầu, ngươi nhớ kỹ tại kinh thành, trừ bỏ ông trời, Cung phủ không thể chọc!” Vu đạinhân kia vẻ mặt không kiên nhẫn, quả thực chính là gỗ mục không điêu (khắc ), Cung phủ nay lại lập chiến công, Hoàng thượng nhất định lại banthưởng, hắn đi chọc Cung gia không phải tự đi tìm đường ch.ết sao!


Qua đêm đen dài đằng đằng, chờ đợi là ánh bình minh đã đến, đám người Vu đại nhân rốt cuộc hướng đại môn Cung phủ!


“Quận chúa, Vu đại nhân thị vệ trong cung cầu kiến!” Vận Ninh quận chúa mộtđêm không ngủ, phái rất nhiều người đi tìm Nạp Lan Tĩnh nhưng không cótin tức, thế nhưng tại phía Tây ngoại ô đã có người phát hiện thi thểKiếm Hồn, Nạp Lan Tĩnh, muội đến tột cùng ở đâu? Vận Ninh quận chúa dayday mi tâm, phía sau vội có hạ nhân tiến đến bẩm báo.


“Hừ, đi qua nhìn một chút!” Vận Ninh quận chúa nhẹ nhàng lau qua mặt, làm cho chính mình thanh tỉnh, nay phụ thân đi biên quan đáng giặc, ca ca lại lâmtriều, trong nhà tổ phụ tổ mẫu lớn tuổi, mẫu thân cũng không phải ngườicó thể quản sự ( quản gia _ xử lý mọi chuyện trong nhà ), tẩu tử naymang thai, trong phủ việc lớn việc nhỏ, đều rơi vào trên người mình, lại cứ một mực nhằm vào những ngày cuối năm, việc hôm nay thật vô cùng phức tạp!


“Dặn hạ nhân trong phủ đem miệng bịt kín vào, tuyệt đốikhông để cho bất luận kẻ nào biết được Vu đại nhân đã tới!” Vân Ninhquận chúa trầm giọng, vội lệnh cho nha đầu bên cạnh, mắt hơi híp lại,nay Kiếm Hồn đã ch.ết, sợ trong kinh thành mấy ngày nữa sẽ không yên!


“Thần, tham kiến Vận Ninh quận chúa!” Vu đại nhân nhìn Vận Ninh quận chúa dẫntheo vài nha đầu hướng về bên này đi tới, vội vàng hành lễ, đầu hơi cúithấp, ở Cung phủ không thể so với tướng phủ, nhất định phải thận trọngtừ lời nói đến việc làm, đừng nhìn Vận Ninh quận chúa còn trẻ tuổi, khíthế trên người nàng so với nương nương trong cung còn muốn áp hơn baphần!


“Vu đại nhân miễn lễ, không biết Vu đại nhân sớm như vậyđến là có chuyện quan trọng?” Vận Ninh quận chúa mỉm cười, trong thanhâm dĩ vãng mang theo lười biếng, dường như trên mặt rất hòa thuận ( hiền hòa ), nếu ngươi cho rằng Vận Ninh quận chúa là người hiền lành nhưvậy, ngươi liền mười phần sai cả mười, Vận Ninh quận chúa trên mặt không có tức giận, nhưng ý tứ trong lời nói lại không thể không cẩn thận đốiđãi, rõ ràng là một câu thực bình thường, tựa hồ lại mềm mại mang theouy hϊế͙p͙, sáng sớm như vậy đến, là có chuyện quan trọng? Ý ở ngoài đó lànếu không có chuyện quan trọng, lập tức nhanh chóng rời đi, sáng sớmkhông ai hoan nghênh ngươi tới!


“Bẩm Vận Ninh quận chúa, cũngkhông phải chuyện quan trọng, chính là An Ức Hầu từ trong cung trốnthoát, không rõ tung tích, hạ quan đêm qua đi tướng phủ nghe nói VậnTrinh quận chúa ở quý phủ!” Vu đại nhân thủy chung không dám ngẩng đầu,trong giọng nói tựa hồ có một tia lấy lòng!


“Sao? Tĩnh biểu muộiđúng là bên trong phủ chúng ta, bất quá Vu đại nhân này, An Ức Hầu chạyra khỏi cung, ngươi liền tìm biểu muội, phía trên đại điện biểu muội đãđem sự tình minh bạch, nếu Vu đại nhân làm cho Tĩnh biểu muội tức giận,đừng trách bản quận chúa chỉ phải đành lệnh cho đại nhân ly khai ( rờiđi )!” Vận Ninh quận chúa lạnh lùng cười, người trong cung người nàokhông tinh tường, tất nhiên ở tướng phủ đã phát hiện manh mối, bằngkhông như thế nào đuổi tới nơi đây!


“Vận Ninh quận chúa bớt giận, hạ quan cũng biết như vậy không ổn, chính là Hoàng thượng cố ý phânphó, nhìn thấy Vận trinh quận chúa bình an, hạ quan bất quá là muốn lướt qua một chút!” Vu đại nhân khom lưng càng thấp, rõ ràng trời rất lạnh,nhưng cái trán không ngừng toát mồ hôi, Vận Ninh quận chúa chính là cóloại đại khí ( hơi thở mạnh ) này, nếu không ra mặt nói rõ ràng, sợ làhôm nay lấy thánh chỉ mình mới có thể đi vào trong!


“Thật? Nhưthế cũng không làm khó xử Vu đại nhân, Vu đại nhân liền đi theo ta,chính là một mình đại nhân vào tốt rồi, tổ mẫu gần đây thân mình khôngkhỏe, nếu làm phiền nàng lão nhân gia, chẳng phải không tốt!” Vận Ninhquận chúa đột nhiên cười, hào phóng tránh đường, chính là mắt như trướchơi cúi, ánh mắt sắc bén rốt cuộc làm người ta không dám coi thường đi!


“Đại nhân, đại nhân, Hoàng thượng lệnh người lập tức hồi cung, An Ức Hầu tìm thấy rồi!” Lúc này một thị vệ từ bên ngoài đi tới bẩm báo.
“A, như thế hạ quan không làm phiền!” Vu đại nhân ôm quyền, vội vã rời khỏi Cung phủ.


Vận Ninh quận chúa thở một hơi nhẹ nhõm, vừa rồi nàng cũng tìm cách làm cho người Hoàng thượng tìm được Kiếm Hồn, nàng day day mi tâm, thủy chungkhông rõ, Nạp Lan Tĩnh đến tột cùng ở nơi nào! Xa xa, lại có một ngườiđem hết thảy thu vào đáy mắt, nhìn Vận Ninh quận chúa xoay người, mớilặng lẽ rời đi.


Một ngày này, mọi người tìm thấy thi thể KiếmHồn, Hoàng thượng giận đến tím mặt, giao trách nhiệm cho Hình Bộ lập tức điều tra, tất phải tr.a ra hung thủ!
*** Gà mái cục ta cục tác ***


Thái dương ( mặt trời ) chậm rãi mọc lên, ánh nắng xuyên cửa sổ làm chongười có chút lo lắng, màn giường màu xanh quy củ dắt tại bên giường,hắc bạch chen nhau trên giường lớn, một mỹ nhân sắc mặt tái nhợt đangngủ yên.


Nạp Lan Tĩnh mở to mắt, nhìn màn giường màu xanh, nànghíp mắt, trong đầu tựa hồ còn hỗn độn ( đình trị _ chưa tỉnh táo), “Lưu Thúy!” Cổ họng của nàng khó chịu, theo quán tính hô lên.


“Ngươi tỉnh!” Thanh âm một nam tử bên cạnh truyền đến, Nạp Lan Tĩnh cả kinh,quay đầu, mới nhìn thấy gương mặt yêu nghiệt của Nhị hoàng tử, ánh mắttựa tiếu phi tiếu nhìn mình chằm chằm!


“Tham kiến Nhị hoàng tử!”Nạp Lan Tĩnh bỗng tỉnh táo, mặc dù không rõ tình huống lắm, nhưng nàngcũng không có thời gian nghĩ nhiều, đứng lên chuẩn bị cúi người hành lễ.


“Vận Trinh quận chúa không cần đa lễ!” Ánh mắt Nhị hoàng tử lóe lên khiếnNạp Lan Tĩnh xem không rõ sắc thái! Nàng hơi cúi mắt, nhìn bốn phía xalạ, nhẹ nhàng nhíu mày, máu, một vũng máu lớn, trong đầu Nạp Lan Tĩnhđột nhiên hiện lên hình ảnh như vậy, Kiếm Hồn! Lòng nàng nhớ rõ hai chữnày, nàng nhớ rõ, Kiếm Hồn vì cứu mình mà ch.ết ở trong tay hắc y nhân,mà Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử sau lại tới cứu mình.


“Đa tạ ân cứu mạnh của Nhị hoàng tử!” Nạp Lan Tĩnh che giấu khó hiểu, nàng cũngkhông bởi vì Nhị hoàng tử cứu mình mà mang lòng cảm kích, ở trong mắtnàng người hoàng gia người nào không có mục đích không từ thủ đoạn, nàng thậm chí hoài nghi có phải hay không hắn phải người giết Kiếm Hồn,nhưng là, nay Nhị hoàng tử cũng không có nói cái gì, chính mình tự nhiên cũng đành phải lấy lễ đối đãi, thân mình vừa định đứng lên, vừa nhấcchân, một cỗ đau đớn lan tràn toàn thân, cái trán nháy mắt toát ra mộttầng mồ hôi lạnh.


“Đừng nhúc nhích!” Nhị hoàng tử nhíu mày, khẩntrương đem ấm lô đốt thêm càng ấm hơn, mới xốc chăn lên, đem Nạp LanTĩnh nhẹ nhàng dịch chuyển, “Lại chảy máu!” Nói xong, vội mang vải bốthay đổi, đem hai cái đùi Nạp Lan Tĩnh cố định cùng một chỗ, mi tâm (điểm giữa hai lông mày ) lúc này mới buông lỏng.


“Đa tạ Nhị hoàng tử!” Nạp Lan Tĩnh cúi mi, nàng vốn định nhắc nhở Nhị hoàng tử nam nữthụ thụ bất thân, nhưng ở phía sau, tựa hồ cảm thấy chính mình may mắn,trọng sinh một lần, Nạp Lan Tĩnh cũng không có giống kiếp trước, coitrọng chút lễ tiết này, một đời này nàng hy vọng Cung thị, ca ca có thểsống tốt, một nhà ngoại tổ phụ cũng không ngập đầu tai ương.


“Nhị hoàng huynh!” Nhị hoàng tử vừa làm xong, Tam hoàng tử theo ngoài cửavào, Nhị hoàng tử nhíu mày, thuận tay đem màn giường hạ xuống, hắn không muốn nam nhân khác nhìn thấy dung nhan Nạp Lan Tĩnh nằm ở trên tháp (giường ), dù chính là hoàng đệ mà hắn thương yêu nhất cũng không thể!


“Nhị hoàng huynh, mấy người áo đen kia còn chưa tìm thấy, lưu Vận Trinh quận chúa ở trong cung, cũng có nhiều nguy hiểm!” Tam hoàng tử đem động tácNhị hoàng tử thu vào đáy mắt, mắt hơi cúi, trong lòng bỗng nổi một trậnbi thương, Nhị hoàng huynh chưa từng có giấu giếm hắn cái gì, nay nhiềulần vì một nữ tử, cùng chính mình xa lạ, hắn ngẩng đầu, muốn nhìn nữnhân sau màn che kia sức quyến rũ ra sao làm cho hoàng huynh mê muộinàng như thế!


Nạp Lan Tĩnh cách màn giường tựa hồ có thể cảm nhận được ánh mắt Tam hoàng tử phóng tới, tràn đầy tìm tòi nghiên cứu, nhưng không có làm cho người ta không thoải mái, đánh giá hoặc ghét bỏ! NạpLan Tĩnh hơi yên lòng, nghe bọn họ nói chuyện, dường như cùng đám hắc ynhân kia không có liên hệ!


“Ân, chờ vết thương nàng đỡ, lập tứccho người đưa trở về!” Nhị hoàng tử thân mình vừa động, không tự giácngăn cản ánh mắt Tam hoàng tử phóng tới giường, hắn hơi nhíu mày, tronglòng tựa hồ có chút tức giận.


“Ân, trong lòng hoàng huynh hiểu rõ là được!” Tam hoàng tử thu lại đau thương, dùng khăn con che môi, mạnhmẽ ho lên, từng đợt tiếng ho kia, tựa hồ muốn đem tim người khụ đi ramới bằng lòng bỏ qua.


“Có phải hay không đêm qua bị lạnh, sao lại ho lợi hại vậy!” Nhị hoàng tử trong lòng không đành lòng, cuối cùng có chút lo lắng.


“Không vấn đề!” Tam hoàng tử đau khổ cười, Nhị hoàng huynh trong lòng cóngười, như thế nào lại để ý đến thân thể mình, hắn hơi nhắm mắt lại, bắt buộc chính mình đem cảm giác chua xót kia cưỡng chế trở về!
*** Gà mái cục ta cục tá ***


Tướng phủ, Nạp Lan Khuynh trở về chính trong phòng mình, cho mọi người lui xuống, cửa phòng cửa sổ đều đóng, vẻ mặt khẩn trương.
“Yên tâm không có người hoài nghi ngươi!” Thanh âm một hắc y nam tử từ sau bình phong bước đi ra, trong mắt có tia khinh thường.


“Ngươi!” Nạp Lan Khuynh dường như bị hoảng sợ, “Ban ngày ban mặt ngươi vào bằngcách nào, nếu bị người phát hiện sẽ không tốt!” Nạp Lan Khuynh hơi hécửa, vươn đầu nhìn trái phải một cái mới đem cửa đóng kín.


“Hừ,thị vệ tướng phủ, không phải bổn vương khoe khang, còn không có ngườixứng làm đối thủ bổn vương!” Nam tử không thèm để ý, ngồi trước bàn, vìmình rót một ly trà xanh, chậm rãi thưởng thức.


“Ngươi, ngươikhông cần để ý đến ta, ngươi có lời gì nhanh chóng nói!” Nạp Lan Khuynhmày cau chặt, người nam nhân này lần trước không biết tại sao vào phòngmình, bắt mình nuốt một viên thuốc gì đó, làm cho mình phải nghe lờihắn, bằng không lập tức cho mình ch.ết khó coi.


“Làm càn, bổnvương nhìn ngươi là quên quy củ!” Nam tử đột nhiên thay đổi sắc mặt,trong mắt hiện lên sát ý dày đặc, vốn thân thể ngồi trên ghế uống trà,đột nhiên đến trước mặt Nạp Lan Khuynh, bàn tay to lớn bóp chặt chiếcgáy mảnh khảnh của Nạp Lan Khuynh!


“Ngươi, ngươi!” Hai bàn tayNạp Lan Khuynh đẩy nam tử, nhưng thủy chung không thể mảy may lay độngđược hắn, hai chân đã nâng cách mặt đất, nàng cảm giác hô hấp càng ngàycàng khó khăn, có một loại cảm giác choáng váng sắp ngất!


“NạpLan Tĩnh không ở tướng phủ, được người trong cung cứu đi, bất quá nàngbị trọng thương, quả quyết không thể trở về, đây đối với ngươi là cơ hội tốt!” Nam tử đột nhiên cười, buông tay thả Nạp Lan Khuynh.






Truyện liên quan