Chương 51: Phong Chỉ Nhu

“Luyện cái này? Luyện cái này có ích lợi gì?” Phong Nhược Tình ngỡ ngàng nói.
Diệp Viễn nhún vai một cái nói: “Ngươi thích luyện thì luyện, nếu như ngươi luyện m Dương Phân Lưu Thuật như thế, chi bằng nghĩ cách để trực tiếp nâng cao hồn lực. Vượt cấp khiêu chiến cũng không dễ dàng như vậy.”


“Hừ, cái này có gì khó? Bây giờ ta sẽ vẽ cho ngươi xem!” Phong Nhược Tình không phục đáp lại.
Nói rồi, nàng đẩy ra Diệp Viễn ra, bắt đầu vẽ lên giấy.
Nhưng mà tay phải nàng cũng vẽ hình tròn giống tay trái, hơn nữa bốn góc của nó hơi giống hình vuông.
“Ta không tin!”


Phong Nhược Tình vẽ tiếp, nàng nỗ lực nghĩ tay phải sẽ vẽ thành hình vuông kết quả đúng là hình vuông nhưng tay trái cũng vẽ thành hình vuông.
Qua mấy lần, Phong Nhược Tình thất bại hoàn toàn.
“Cái này sao lại khó như vậy? Không vẽ nữa!”


Phong Nhược Tình tức giận đến nỗi ném bút sang một bên, điệu bộ của một nữ hài tử tức giận, nào có phong độ cao lãnh của một nữ giáo tập chứ?


“Bởi vì khó cho nên mới để ngươi vẽ, luyện cho thật tốt đi, đợi ngươi luyện xong cái này, ngươi cách nhập môn của m Dương Phân Lưu Thuật sẽ không còn xa nữa. Được rồi, bí quyết ta đã dạy cho ngươi rồi, mấy ngày nay cũng không cần ta làm trợ thủ nữa. Ta đi trước đây.”


“Đứng lại! Ngươi nghĩ rằng lôi mấy thứ này ra có thể đánh lừa được ta sao? Hôm nay nếu ngươi dám bước ra ngoài, ta sẽ để viện trưởng khai trừ ngươi, không tin ngươi cứ thử xem!” Phong Nhược Tình cả giận nói.




Diệp Viễn làm ra những thứ này liền nói có thể luyện thành m Dương Phân Lưu Thuật, điều này chẳng khác nào lấy trí thông minh của nàng ra làm trò cười?
“Cô cô, người đang cãi nhau với ai vậy?” Đang lúc này, một nữ tử mặc võ phục màu trắng đẩy cửa bước vào.


Người tới là một cô gái có sắc đẹp tuyệt trần, đôi mắt phượng long lanh như trăng non, eo thon nhỏ như không xương. Một chiếc khăn quàng lụa màu xanh, mang theo một thanh kiếm, kết hợp với võ phục màu trắng, có vẻ anh khí mười phần.


Nhìn kỹ thì giữa hai lông mày của cô gái này và Phong Nhược Tình có vài phần giống nhau, chả trách gọi Phong Nhược Tình là cô cô.”
Chỉ là sự cách biệt về tuổi tác của cô và cháu quá ngắn, nhìn giống như tỷ muội vậy.


Diệp Viễn chưa từng gặp cô gái này, nhưng hắn rất nhanh đã đoán ra được cô gái này là ai.
Giáo tập được yêu thích nhất ở học viện Đan Võ chính là Phong Nhược Tình mà nữ học viên được yêu thích nhất lại là Phong Chỉ Nhu.


Nữ tử họ Phong có vẻ đẹp sắc nước hương trời như vậy, không phải Phong Chỉ Nhu thì còn có thể là ai chứ?
Chỉ là lúc trước Diệp Viễn chưa hề thấy hai người họ liên hệ với nhau, không biết hai người này lại có quan hệ cô cháu.


Phong Chỉ Nhu nhìn thấy Diệp Viễn rồi nhìn bộ quần áo có phần xộc xệch của Phong Nhược Tình, không khỏi có chút sững sờ, chợt giận dữ nói: “Tên đệ tử như ngươi dám cợt nhả cô cô ta, xem ra ta không giáo huấn ngươi không được rồi!”


Nói xong, không chờ Diệp Viễn giải thích, một kiếm nhanh như chớp chĩa vào trước ngực Diệp Viễn.
Diệp Viễn không ngờ nữ tử này lại ngang ngược không biết lý lẽ như vậy, không phân tốt xấu đã xuất kiếm hại người.


Hắn có ý né tránh, nhưng mà Phong Chỉ Nhu lại xếp thứ ba trong Võ bảng, Diệp Viễn căn bản không đối địch nổi.
Bị kiếm khí của Phong Chỉ Nhu khóa chặt, Diệp Viễn càng không có cách nào nhúc nhích được, ngay cả Thuẫn Thiểm cũng chậm vài phần.
Đây chính là một kiếm muốn mạng.


Sự tình này xảy ra quá bất ngờ, Phong Nhược Tình bên kia cũng chưa kịp phản ứng, muốn gọi cứu viện nhưng không kịp nữa rồi.
“A!” Phong Nhược Tình hét lên một tiếng, sợ đến nhắm hai mắt lại.
Thời khắc nguy cấp, Diệp Viễn cũng không rảnh lo giấu dốt, bèn hoảng hốt xuất chiêu Tuyệt Dương Chỉ.


“Leng keng” Một tiếng vang giòn phát ra, tiếp đó là tiếng da thịt bị cắt ra.
Diệp Viễn xuất chỉ đồng thời vận chuyển Thuấn Thiểm lên tới cực hạn, mới tránh được mũi kiếm này. Ngay cả như vậy hắn vẫn bị thương, bị mũi kiếm xẹt qua cánh tay phải.


“Dừng tay!” Phong Nhược Tình bị hành động của Phong Chỉ Nhu dọa cho sợ hết hồn, vội vã lên tiếng ngăn lại.
Vừa nãy nàng có ý ngăn lại, nhưng đã chậm hơn rất nhiều.


Luyện tập m Dương Phân Lưu Thuật thời gian dài như vậy, hiện tại bất kể là nguyên lực hay là tâm lực đều đã khô kiệt, nào có thể ngăn lại đạt được một đòn của Phong Chỉ Nhu chứ.


Mắt thấy Phong Chỉ Nhu đâm thẳng ngực Diệp Viễn, tim của Phong Nhược Tình như nhảy lên cuống họng, ai biết được Diệp Viễn lại có thể tránh thoát một đòn trí mạng giống như kỳ tích vậy.


Phong Chỉ Nhu cũng không nghĩ tới Diệp Viễn có thể tránh được chiêu này, nàng liếc mắt liền nhìn thấu được thực lực của Diệp Viễn, không ngờ một tên Nguyên Khí tầng bốn lại tránh được mũi kiếm của nàng.


Tuy rằng chiêu kiếm này chưa dốc toàn lực, chỉ dùng ba phần thực lực. Nhưng cho dù là ba phần thực lực, cũng không phải một kẻ Nguyên Khí tầng bốn có thể tránh được.
Đặc biệt là một chỉ vừa nãy của Diệp Viễn thậm chí khiến cho cổ tay của nàng thấy tê, điều này sao có thể chứ?


“Chỉ Nhu, ngươi làm loạn cái gì đấy hả?” Phong Nhược Tình căm tức.
Lúc này Phong Chỉ Nhu mới ý thức được bản thân dường như đã đã gây họa, mới nhanh nhảu nói: “Các ngươi cô nam quả nữ ở cùng một phòng, con thấy cô cô tức giận hơn nữa quần áo lại xộc xệch, còn tưởng rằng......”


Phong Nhược Tình bị nàng nói đỏ cả mặt, xì xì nói: “Ngươi còn nói hươu nói vượn nữa, xem ta có xé miệng của ngươi ra không! Vừa nãy bọn ta chỉ luyện đan, Diệp Viễn là trợ thủ ta mời tới! Cái tính vô lý làm loạn của ngươi đến bao giờ mới sửa được đây? Bằng không sớm muộn cũng gây ra đại họa!”


Phong Chỉ Nhu bĩu môi với giọng ủy khuất nói: “Cô cô, ta sai rồi vẫn chưa được sao? Lần sau ta không dám nữa.”
“Còn không mau xin lỗi Diệp Viễn?” Phong Nhược Tình tức giận nói.
Phong Chỉ Nhu còn chưa xin lỗi, Diệp Viễn đã bùng nổ trước.


Thực sự ngày hôm nay hắn chịu đủ lắm rồi! Bị Phong Nhược Tình không trâu bắt chó đi cày, ép buộc đến làm cái gì mà trợ thủ trợ lý, kết quả việc làm của Phong Nhược Tình khiến hắn không thể chịu đựng thêm được nữa.


Bản thân một lòng dạy pháp môn nhất tâm nhị dụng cho Phong Nhược Tình, kết quả nữ nhân này không cảm kích thì thôi lại còn không buông tha cho hắn.
Hiện tại lại xuất hiện một kẻ ngang ngược không biết lý lẽ Phong Chỉ Nhu, suýt chút nữa một chiêu kiếm lấy mạng của hắn!


Nhưng mạng này của Diệp Viễn không dễ gì nhặt được, nếu như ch.ết thêm lần nữa thì thật là trò cười.


“Xin lỗi cái gì chứ? Ta thực sự là chịu các ngươi đủ lắm rồi, một kẻ dù ch.ết cũng dính chặt lấy, một kẻ thì ngang ngược không biết lý lẽ! Ta có lòng tốt đến giúp đỡ, kết quả là suýt chút nữa mất mạng, ta trêu ai ghẹo ai? Tiểu gia ta không thể tiếp tục chịu thêm uất ức nữa! Phong Nhược Tình có bản lĩnh thì ngươi khai trừ ta đi, nơi này không dung thứ ta thì ắt sẽ có nơi khác cần ta! Cáo từ!”


Nói xong, Diệp Viễn nhanh chân bước về phía cổng lớn.
Phong Chỉ Nhu vốn chuẩn bị xin lỗi, lại bị Diệp Viễn trách móc một trận, không khỏi tức giận nói: “Tên này là ai thế, tính khí lớn thế nhỉ! Vừa nãy là ta không rõ tình hình, thế nhưng hắn chẳng phải chỉ là bị thương nhẹ thôi sao?”


Lần này Phong Nhược Tình không ngăn cản Diệp Viễn, rồi lại nghe được câu nói oán giận của Phong Chỉ Nhu, không khỏi căm tức nói: “Ngươi còn nói nữa sao! Chiêu kiếm vừa nãy của ngươi suýt chút nữa lấy mạng hắn rồ, lại còn lẽ thẳng khí hùng như thế! Hoàng huynh thực sự chiều hư ngươi rồi! Lần này quay lại ta nhất định sẽ bẩm báo việc xấu ở học viện của ngươi cho hoàng huynh, để huynh ấy cấm túc ngươi.”


Phong Chỉ Nhu vừa nghe đến cấm túc, lập tức nắm lấy tay Phong Nhược Tình xin tha nói: “Cô cô tốt của ta, ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi. Người đừng bẩm báo phụ hoàng, người ta không muốn ngày nào cũng ở trong hoàng cung đâu.”


“Hừ! Muốn không bị cấm túc cũng được, ngươi đi xin lỗi Diệp Viễn đi! Nhớ kỹ, là xin lỗi! Nếu như Diệp Viễn không chấp nhận lời xin lỗi của ngươi thì ngươi chờ bị phụ hoàng cấm túc đi, ta sẽ đem từng chuyện một của ngươi toàn bộ đều bẩm với hoàng huynh!” Phong Nhược Tình bây giờ nghĩ mà sợ, nếu như vừa nãy Diệp Viễn thật sự bị Phong Chỉ Nhu giết, đời này của nàng e rằng đều phải sống trong áy náy.






Truyện liên quan