Chương 52: Đến cửa xin lỗi

“Được rồi được rồi, nhân gia sẽ đi được chưa! Ta nhất định sẽ nghiêm túc nhận sai với hắn, để hắn đại nhân không chấp tiểu nhân, được chưa?” Phong Chỉ Nhu hết cách, đành phải đồng ý.


“Thế còn tạm được! Đúng rồi, sao đột nhiên tới tìm ta?” Đứa cháu gái này luôn trốn tránh nàng, hôm nay tìm đến chắc chắn có chuyện.
“Ai nha, người không nói con cũng quên mất, đều tại người làm gián đoạn!” Phong Chỉ Nhu làm ra vẻ bỗng nhiên nhiên tỉnh ngộ nói.
“......”


“Thực ra, con tới để nói lời cáo biệt với người, con muốn về Hoàng thành tham gia sát hạch đan sư được tổ chức vào năm ngày sau. Chờ con thông qua sát hạch sẽ trở thành đan sư giống người!” Phong Chỉ Nhu kiêu ngạo nói


"Chỉ với trình độ này của ngươi, lại còn đan sư nữa, thông qua rồi hãy nói!" Phong Nhược Tình không chút do dự đả kích nói.


Việc thăng cấp của luyện dược sư khác hoàn toàn với võ đạo, muốn thăng cấp đan sư, điều kiện bắt buộc đầu tiên chính là tấn cấp Linh Dịch cảnh. Nhưng mà điều này không đồng nghĩa với việc là Linh Dịch cảnh thì có thể trở thành đan sư!


Phong Chỉ Nhu sớm đã đạt tới Linh Dịch cảnh rồi, thế nhưng vẫn luôn không qua được sát hạch đan sư. Hơn nữa nàng còn là ba người đứng đầu trong đan bảng, điều đó cho thấy sự thưa thớt của đan sư cũng như địa vị của nó.




Phong Chỉ Nhu bĩu môi nói: “Nào có ai làm cô cô như người? Lại đi nguyền rủa chất nữ của mình không thông qua sát hạch!”


Nhưng Phong Nhược Tình nhưng không để ý đến nàng, trầm ngâm nói: “A, lại là sát hạch tập thể sao? Không biết Diệp xa có thể làm được đạt được trình độ nào đây? Với trình độ của hắn, đan đồ cao cấp hẳn là không vấn đề gì? Phong Chỉ Nhu, ngày mai ta và ngươi cùng đi thăm hỏi Diệp Viễn, ta muốn để hắn và ngươi cùng đi tham gia sát hạch luyện dược sư.”


“Hì hì, cô cô, vậy mà người nói không có gì với hắn, mở miệng ngậm miệng đều là Diệp Viễn.” Phong Chỉ Nhu cười nhạo nói.
“Đứa cháu ch.ết dẫm này, xem ra ngươi thực sự muốn ăn đòn!” Phong Nhược Tình vô cùng thẹn thùng, cô cháu hai người cùng túm lấy nhau.


Đùa giỡn một trận, Phong Chỉ Nhu chợt nhớ tới cái gì đó, nói rằng: "Diệp Viễn, cái tên này sao quen thế nhỉ. Đúng rồi, là cái tên Diệp Viễn đánh với ai đó trong sinh tử chiến sao?


“Giờ ngươi mới nhớ lại à? Hắn gần đây hắn là nhân vật được quan tâm nhiều nhất trong học viện, ngươi vẫn không biết ư? Đúng vào sáng hôm nay, hắn đã vượt qua ba cửa ải liên tiếp, dựa vào tu vi Nguyên Khí tầng bốn đã trở thành học viên Địa cấp! Chỉ Nhu, tương lai không xa hắn có thể trở thành đối thủ mạnh của ngươi!” Phong Nhược Tình trịnh trọng nói.


Phong Chỉ Nhu há hốc mồm, kinh ngạc nói: “Hắn lợi hại như vậy? Nhìn dáng vẻ học viện Đan Võ của Tần quốc chúng ta yên lặng quá lâu rồi, lần này cuối cùng cũng có chút thú vị.”


Sau khi Phong Chỉ Nhu rời đi, Phong Nhược Tình như bị quỷ thần xui khiến, cầm lấy hai chiếc bút cố gắng vẽ vuông, tròn lên trên giấy, hết lần này tới lần khác.
......
Ngày hôm sau, Phong Nhược Tình và Phong Chỉ Nhu cô cháu cùng nhau tới nơi ở của Diệp Viễn nhưng lại bị Lục nhi ở bên ngoài từ chối khéo.


“Xin lỗi hai vị, thiếu gia nhà ta đang dưỡng thương, nói rằng ai đến cũng không gặp.” Lục Nhi từ tốn nói.
Phong Chỉ Nhu lập tức nổi giận: “Này! Không phải hắn chỉ bị thương nhẹ thôi sao, ta và cô cô đã đến tận cửa xin lỗi rồi hắn còn muốn thế nào nữa?”


Lục Nhi ngoan ngoãn đáng yêu là thế, nhưng cứ động tới thiếu gia thì nàng cũng không chịu thua.
Ngày hôm qua thiếu gia bị thương trở về, nàng đã đau lòng rất lâu, bây giờ Phong Chỉ Nhu không những không thành tâm xin lỗi mà còn diễu võ dương oai, dĩ nhiên nàng cũng không cần khách khí.


“Vết thương nhẹ sao? Ta chỉ không hiểu, rõ ràng ngươi làm thiếu gia bị thương, còn tới nhà người khác diễu võ dương oai, ai dạy ngươi cái đạo lý này thế hả? Lời xin lỗi của ngươi quý giá quá thì tự mình giữ lại đi, thiếu gia nhà ta không dám nhận, ta chỉ xin các ngươi cách xa thiếu gia nhà ta một chút. Không tiễn!” Lục Nhi trực tiếp tiễn khách.


Phong Chỉ Nhu định phản bác thì bị Phong Nhược Tình vội vã chặn miệng. Nha đầu này, thành sự không có bại sư có dư.


“Lục Nhi cô nương, là bọn ta không đúng, ngươi không nên tức giận. Thực ra Phong Chỉ Nhu nha đầu này không có ý xấu, chỉ là nhanh mồm nhanh miệng nên thường làm ra việc lỗ mãng, mới khiến cho thiếu gia nhà ngươi bị thương, ngoài miệng thì nói không bỏ qua nhưng thực tế trong lòng nàng ta rất áy náy, ngươi đừng tức giận với nàng ta. Chúng ta tới tìm thiếu gia nhà ngươi thứ nhất là để xin lỗi, mặt khác cũng là có chuyện quan trọng muốn gặp hắn, ngươi để chúng ta vào đi.” Phong Nhược Tình dịu dàng nói lại rất có thành ý.


Đúng lúc này, giọng nói trong phòng của Diệp xa truyền ra: “Lục Nhi, nói với bọn họ, ta không ở đây!”
"......" Ngoài cửa ba người không còn gì để nói.
Phong Chỉ Nhu bị thái độ của Diệp Viễn chọc giận, liền muốn xông vào đem Diệp Viễn băm thành tám mảnh thì bị Phong Nhược Tình kéo lại.


“Nếu như ngươi còn làm loạn nữa, ngươi cứ chờ bị cấm túc đi!” Phong Nhược Tình lạnh lùng nói, hiển nhiên là bị chất nữ chọc giận.


Phong Chỉ Nhu không còn nóng nảy nữa, Phong Nhược Tình mới hét lớn vào trong phòng: “Diệp Viễn, hôm qua là Phong Chỉ Nhu không đúng, ta thay nó xin lỗi ngươi. Còn nữa, ta xin lỗi ngươi vì thái độ của ta ngày hôm qua, sau này ta không ép ngươi làm trợ thủ của ta nữa, có được không?”
“Két.....”


Cửa mở, Diệp Viễn bước ra
“Đây là ngươi nói đó. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Ngươi không được đổi ý đâu đấy!” Lúc này tinh thần Diệp Viễn vô cùng phấn chấn, nào có dáng vẻ bị thương chứ?


“Diệp Viễn, ngươi!” Phong Chỉ Nhu nhìn thấy Diệp xa, hận không thể rút kiếm lần thứ hai giết hắn, có điều lại bị Phong Nhược Tình cứng rắn ngăn lại.


“Ta cái gì mà ta? ? Đừng tưởng rằng ngươi là cao thủ Võ bảng thì ta sợ ngươi! Đợi ta đột phá Linh Dịch cảnh, một ngón tay liền có thể tiêu diệt ngươi! »
Diệp Viễn tỏ ra rất khó chịu với nữ nhân này!


Phong Chỉ Nhu trong truyền thuyết vô cùng cao lãnh, xem thường bất kì ai. Ai mà biết ngày hôm qua vừa gặp, từ đầu đến cuối giống như kẻ điên.
Diệp Viễn dạo qua một lượt Quỷ Môn quan, nhìn thấy nàng ta mà cảm thấy vui vẻ mới lạ!


“Cô cô, ngươi thả ta ra, ta phải giết hắn, xem hắn lấy cái gì để đột phá Linh Dịch cảnh!” Phong Chỉ Nhu liều mạng mà giẫy giụa, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được.


“Được rồi, ngươi yên tĩnh một lát cho ta! Ngươi thử làm loạn xem!” Phong Nhược Tình buông Phong Chỉ Nhu ra, nhưng mà lời của nàng khiến cho Phong Chỉ Nhu lập tức thành thật đứng sang một bên.


“Diệp Viễn, muốn ta không ép ngươi làm trợ thủ cho ta cũng được nhưng ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện! Nếu ngươi làm được, ta sẽ buông tha cho ngươi.” Phong Nhược Tình lạnh nhạt nói.
Vừa nghe lời này, Diệp Viễn có chút cảnh giác.


Nữ nhân này nhìn thì dịu dàng khiến người ta vừa ý, nhưng thực ra ẩn sâu trong xương nàng và Phong Chỉ Nhu giống nhau đều không nói đạo lý. Trước kia đã thiết kế cho mình một cái bẫy, bây giờ khó lòng bảo đảm không phải cái bẫy khác.


“Ngươi nói trước đi, là chuyện gì! Đừng ép ta, quá đáng quá thì ta sẽ quay lại Hoàng thành làm công tử bột của ta!” Diệp Viễ lưu manh mà nói.


Có điều hình như Phong Nhược Tình cũng không để ý, trái lại nở nụ cười xinh đẹp nói: “Sau bốn ngày, học viện sẽ tổ chức học viên tới Hoàng thành tham gia sát hạch lên cấp luyện dược sư, ta hi vọng ngươi cùng Phong Chỉ Nhu đi tham gia sát hạch!”


“Sát hạch luyện dược sư?” Diệp xa sững sờ, dĩ nhiên không nghĩ tới phong Nhược Tình sẽ đưa ra loại yêu cầu này.
Tham gia sát hạch cũng chẳng có gì, thế nhưng hắn theo bản năng bài xích Luyện Dược Sư công hội.


Kiếp trước hắn và phụ thân có quan hệ không tốt với Luyện Dược Sư công hội, bị tất cả các luyện dược sư khiển trách vì là ngoại tộc.
Bây giờ để Diệp Viễn đi tham gia sát hạch, hắn luôn cảm thấy là lạ.


“Không sai, ta muốn ngươi đi tham gia sát hạch đan đồ của Luyện Dược Sư công hội, hơn nữa nhất định phải toàn lực ứng phó! Đừng nói với ta, ngay cả đan đồ ngươi cũng không thông qua được?”


Hiện tại Phong Nhược Tình biết trình độ của Diệp Viễn chắc chắn cao hơn nhiều so với những đan đồ khác, chỉ là giới hạn ở thực lực, mới không cách nào luyện chế được đan dược cấp cao.
Có điều với trình độ đan đạo của Diệp Viễn, thì việc thông qua sát hạch đan đồ chả khác nào dạo chơi?


Diệp Viễn chưa trả lời Phong Nhược Tình ngay, mà đi qua đi lại, trầm tư suy nghĩ, cuối cùng gật đầu nói: “Được, ta tham gia.”






Truyện liên quan