Chương 57: Hàn huyên

Nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt của Phong Chỉ Nhu, Diệp Viễn cảm thấy bất đắc dĩ.
Nha đầu kia khẳng định đã biết quan hệ gay gắt giữa hắn và Vạn Uyên, nên mới cố ý bỏ Vạn Uyên qua một bên mà lại đây cùng hắn chào hỏi.


Này chính là gây thù cho hắn đâu, có điều hắn và Vạn Uyên sớm đã là kết cục không ch.ết không thôi, thêm chút thù cũng chẳng sao.
Diệp Viễn có chút đau đầu, tính cách Phong Chỉ Nhu như thế nào cùng lời đồn không hề giống nhau, mệt hắn lúc trước còn lợi dụng nàng chọc giận Liễu Nhược Thủy.


“Không phải còn chưa có bắt đầu sao, đến sớm như vậy làm gì? Một cái khảo hạch mà thôi, không cần thiết ngạc nhiên như vậy.” Diệp Viễn không có ý tốt đáp.


“Hừ! Chuyện của ngươi ta đều nghe cô cô nói qua, ngươi cho đến bây giờ đều chỉ biết lý luận, ai biết là từ quyển điển tịch nào đó nhìn được một ít đồ vật loạn thất bát tao gì, đem cô cô lừa đến sửng sốt.” Phong Chỉ Nhu khinh thường nói.


Diệp Viễn lười cùng nàng giải thích, trực tiếp vòng qua người nàng, cùng Phong Nhược Tình chào hỏi rồi bỏ đi.
Mà một màn này trong mắt Vạn Uyên, thật giống như đôi tình lữ liếc mắt đưa tình, khiến hắn hận đến nghiến răng.


Hắn đúng là ái mộ Liễu Nhược Thủy, nhưng Phong Chỉ Nhu so với Liễu Nhược Thủy còn cao hơn không chỉ một cái cấp bậc, nếu có thể thắng được mỹ nhân tâm, một cái Liễu Nhược Thủy nho nhỏ tính là gì ?




Phong Chỉ Nhu là nữ thần của tất cả chúng đệ tử, Vạn Uyên cũng không ngoại lệ. Chỉ là cấp bận hắn trước kia kém Phong Chỉ Nhu quá nhiều, căn bản không có cơ hội tiếp xúc với nàng.


Hiện tại Vạn Uyên đã là học viên Địa cấp, cũng là đan đồ trung cấp, lần khảo hạch này hắn nắm chắc mười phần sẽ thông qua khảo hạch đan đồ cao cấp.
Vạn Uyên tin tưởng, không dùng bao nhiêu thời gian, hắn và Phong Chỉ Nhu sẽ đứng trên cùng một vạch xuất phát.


Có đủ thực lực, ý tưởng của Vạn Uyên tự nhiên cũng nhiều lên.
Lần này tham gia khảo hạch luyện dược sư, Vạn Uyên không nghĩ tới thế nhưng có thể gặp được Phong Chỉ Nhu. Vì thế mặt dày tự báo gia môn, đúng như trong dự đoán Phong Chỉ Nhu căn bản không thèm phản ứng.


Ở Tần quốc, một cái đại đan sư trung cấp tuyệt độ là đối tượng người người nịnh bợ, nếu không Liễu Nhược Thủy như thế nào lại có thể đến gần Vạn Uyên như vậy?


Nhưng mà danh hào này đối với Phong Chỉ Nhu dường như không hữu dụng lắm, nàng tựa như không có nghe nói qua cái tên Vạn Đông Hải này.


Vạn Uyên ngạc nhiên một lát, ngẫm lại cũng liền bình thường trở lại, ba nhân vật đầu Võ bảng, thành tựu trong tương lai nhất định không kém phụ thân, cao ngạo một chút cũng là bình thường.
Có điều, có một số tâm tư một khi đã nổi lên, sẽ rất khó chìm xuống.


Ở phương diện theo đuổi nữ nhân này, càng là khó khăn, thường thường càng có thể kích thích ý chí chiến đấu của nam nhân.


Chỉ là, Vạn Uyên không nghĩ tới có thể gặp được Diệp Viễn ở nơi này, càng không nghĩ tới quan hệ của Diệp Viễn với Phong Chỉ Nhu thế mà lại có vẻ không tệ. Hơn nữa mấy ngày nay, giữa Phong Nhược Tình và Diệp Viễn truyền ra tin đồn như có như không, làm cho đố kị trong lòng Vạn Uyên hừng hực thiêu đốt lên.


Hai đại nữ thần của học viện Đan Võ, thế nhưng đều có liên quan mật thiết với Diệp Viễn, dựa vào cái gì?


Tuy rằng đoạn thời gian gần đây Diệp Viễn cường thế quật khởi, thậm chí làm cho Vạn Uyên cảm giác được uy hϊế͙p͙, nhưng là cái loại khinh thường thâm căn cố đế hắn đối với Diệp Viễn, bản năng liền cảm thấy Diệp Viễn không xứng có được hết thảy.


Phong Nhược Tình nhìn thấy Diệp Viễn, trước mắt không khỏi sáng ngời, kéo hắn đến một bên nhỏ giọng: “Ngươi để ta tay trái vẽ hình tròn, tay phải vẽ hình vuông, ta đã luyện được không sai biệt lắm, không thể tưởng tượng được vậy mà thật sự đối với m Dương Phân Lưu Thuật hữu dụng!”


Phong Nhược Tình từ trước đến nay luôn bình tĩnh, lúc này cũng có chút kích động. Nếu không phải không đúng lúc, nàng thậm chí còn muốn đem vui sướng trong lòng hô lên.
Thật ra nàng đã luyện m Dương Phân Lưu Thuật từ rất lâu rồi, nhưng là vô luận luyện thế nào cũng không thành công.


Hiện tại chỉ làm theo phương pháp của Diệp Viễn có mấy ngày, m Dương Phân Lưu Thuật thế nhưng đột nhiên tăng mạnh!
Diệp Viễn đối nàng liếc mắt khinh thường, tức giận nói: “Ngươi lúc ấy không phải nói vô dụng sao? Như thế nào lại nhặt lên rồi?”


Hưng phấn của Phong Nhược Tình cũng bay hết, mặt lộ vẻ xấu hổ, đồng thời trong lòng cũng là oán thầm không thôi, tiểu tử này như thế nào một chút thương hương tiếc ngọc cũng không có? Ở trước mặt khiến mình khó xử!


“Ngươi lúc ấy cái gì cũng không nói, ta làm sao biết hữu dụng hay không? Ít nhất cũng phải giải thích cho ta một chút vì sao phải làm thế chứ?” Phong Nhược Tình hơi ủy khuất.


Nhìn thấy bộ dáng Phong Nhược Tình điềm đạm đáng yêu. Diệp Viễn cũng không nỡ chế nhạo nàng: “Tinh túy của m Dương Phân Lưu thuật chính là ở khả năng làm hai việc cùng lúc, ngươi thi thuật khi nguyên lực hỗn loạn, hai tay không thể phối hợp, có thể thành công mới là lạ! Để ngươi luyện tập vẽ tranh, chính là để rèn luyện khả năng này. Có điều đây chỉ là bước cơ bản ban đầu, muốn nguyên lực của hai tay đạt tới âm dương hài hòa, còn cần khắc khổ luyện tập.”


Phong Nhược Tình lộ ra vẻ giật mình: “Thì ra là như vậy, khó trách ta luyện như thế nào cũng không tiến bộ!”
Vạn sự khởi đầu nan. Tuy rằng Diệp Viễn nói với Phong Nhược Tình chỉ là bước đầu, nhưng chỉ cần rảo bước tiến lên trên con đường này, sau này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.


Làm luyện dược sư, tư chất Phong Nhược Tình cũng không tệ, cái kém chính là nhãn giới cùng kinh nghiệm.
“Được rồi, học phí không cần của ngươi nữa, có điều về sau đừng tìm ta làm cái gì trợ thủ nữa, ta bề bộn nhiều việc.” Diệp Viễn khoát tay nói.


Phong Nhược Tình nghe vậy một trận bất đắc dĩ, người khác đều là ước gì được làm trợ thủ của nàng, Diệp Viễn lại tránh như tránh tà, chẳng lẽ chính mình không có lực hấp dẫn đến như vậy?


Nữ nhân chính là loài sinh vật kì quái, có đôi khi càng theo đuổi nàng, nàng lại càng cảm thấy ngươi đáng ghét; chờ ngươi cùng nàng bảo trì khoảng cách, nàng lại thấy phi thường mất mát.
Hai người khe khẽ nói nhỏ, tự dưng đưa tới không ít chú ý.


Tuy rằng không biết bọn họ đang nói cái gì, nhưng xem Phong Nhược Tình một vẻ thụ giáo, thật giống như tiểu nương tử đang bị giáo huấn.
Mọi người không ngừng suy đoán, chẳng lẽ giữa hai người này thật sự có cái gì?


Đúng lúc này, vài vị lão giả thân mặc hồng bào theo cửa hông vào đại sảnh, có hai lão giả bên người còn mang theo hai tiểu cô nương.
Phong Nhược Tình là lão sư dẫn dắt đoàn khảo hạch lần này, nàng chỉ là tạm thời thay thế mà đến.
Lúc này, đương nhiên cần nàng ra mặt.


“Ha ha, Phong cô nương, đã một thời gian ngươi không đến công hội chúng ta rồi, chỉ sợ lại đang dốc lòng nghiên cứu chế thuốc đi? Ngươi cứ như vậy đi xuống, lão nhân chúng ta đây thật đúng là xấu hổ nha!” Một lão giả dẫn đầu dường như cùng Phong Nhược Tình quen biết, vừa gặp mặt liền bắt đầu hàn huyên.


Phong Nhược Tình lúc này lại khôi phục dáng vẻ lão sư thanh u xuất trần, hơi hướng phía lão giả chào, cười nhẹ nói: “Vương hội trưởng, Tôn hội trưởng, các vị trưởng lão vẫn khỏe chứ. Vương hội trưởng nói đùa, lần trước đến bất quá mới có nửa năm, nào đã lâu? Nhược Tình đạo hạnh thấp kém, sao dám làm Vương hội trưởng xấu hổ. Ngài mới chính là ngôi sao sáng của giới luyện dược sư Tần quốc!”


“Ha hả, Phong cô nương thật biết ăn nói. Có điều lão Vương ta cũng không hay nói giỡn, theo ta thấy không quá ba năm, Tần quốc chỉ sợ sẽ nhiều thêm một đại đan sư.” Lời này của Vương hội trưởng, đúng là đối Phong Nhược Tình vô cùng tán thưởng.


Phong Nhược Tình nhẹ cười đáp: “Vương hội trưởng quá khen, Nhược Tình không dám nhận.”


Vương hội trưởng ha ha cười nói: “Nhận được! Nhận được chứ! A, đây không phải Vạn Uyên hiền chất sao? Không ngờ tới ngươi cũng đến tham gia khảo hạch, là tham gia khảo hạch đan đồ cao cấp sao?” Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều hướng về phía Vạn Uyên, hiển nhiên không nghĩ tới Vạn Uyên thế nhưng quen biết phó hội trưởng đại nhân của Luyện Dược Sư công hội.


Vạn Uyên đắc ý nhìn thoáng qua Diệp Viễn, tiến lên hành lễ nói: “Vương hội trưởng, tiểu chất đúng là tới tham gia khảo hạch đan đồ cao cấp.”






Truyện liên quan