Chương 56: Bi ai của Vạn Uyên

Cả đời trước đời này, đây là lần thứ hai Diệp Viễn rơi lệ.
Lần đầu tiên rơi lệ, là khi phụ thân Chính Dương tử vì bảo vệ hắn mà bị tên phản đồ kia giết ch.ết.
Một màn kia, thâm chí đã trải qua sinh tử luân hồi, cũng vẫn rõ ràng như thế.


Loại đau đớn khắc cốt ghi tâm ấy, đã thúc đẩy Diệp Viễn của hiện tại chăm chỉ tu hành, muốn có một ngày tự tay kết liễu tên phản đồ Hoàn Hồn Vực kia.


Đây là lần thứ hai Diệp Viễn rơi lệ, mặc dù không phải tại thời điểm đối mặt với sinh tử ch.ết sống, nhưng loại tình thương từ tâm can này của phụ thân lại làm Diệp Viễn rung động sâu sắc.


Loại cảm giác này, Diệp Viễn chỉ từng cảm thụ qua từ trên người Chính Dương tử. Bất luận Diệp Hàng có phải phụ thân thật sự của hắn hay không, tình yêu thương không cần hồi báo mà Diệp Hàng đối với hắn là chân thật.


Thanh Vân tử đã kế thừa thân thể của Diệp Viễn, bị thân thể này ảnh hưởng, tự nhiên cũng vô cùng thân cận với Diệp Hàng.
Thêm vào đó, Diệp Hàng đối với Diệp Viễn đời này không tồi, Diệp Viễn thấy thẹn trong lòng, nên mới thừa nhận người phụ thân này.


Tuy nhiên sâu trong lòng, Diệp Viễn chỉ đem hắn trở thành một người khá thân cận, không hề có loại tình cảm phụ tử chân chính.
Trong lòng Diệp Viễn, phụ tử chân chính chỉ có duy nhất Chính Dương tử, cho nên ban đầu hắn mới không đem những đồ vật kia truyền cho Diệp Hàng.




Có điều hiện tại từ đáy lòng Diệp Viễn đã thừa nhận người phụ thân này rồi.
Là người đã sống qua hai kiếp, tình thương như núi của hai người phụ thân đã làm tan chảy trái tim hắn.


Kỳ thật, ban đầu khi lấy ra hai bản pháp quyết này, Diệp Viễn vẫn có chút do dự. Nhưng khi nghĩ đến Diệp Hàng nếu bị Vạn Đông Hải ăn mất, con đường tu hành của hắn từ nay về sau có thể sẽ xuất hiện rất nhiều phiền toái.


Dựa vào tính cách của Vạn Đông Hải, hắn nhất định sẽ không để cho Diệp Hàng đã thất thế được trôi qua một cách dễ dàng, thực lực hiện tại của Diệp Viễn vẫn còn yếu, căn bản là không thể tự bảo vệ mình.
Nghĩ đi nghĩ lại vài lần, Diệp Viễn mới quyết định đi xuống.


Tuy nhiên hiện tại Diệp Viễn đã hoàn toàn yên tâm rồi.
Nhìn thấy Diệp Viễn lệ nóng quanh tròng, Diệp Hàng hoảng sợ, vội vàng nói: “Viễn Nhi người sao vậy? Có phải là phụ thân đã nói sai gì rồi?”


Diệp Viễn lắc đầu nói: “Nhi tử không có việc gì, chỉ là hơi xúc động. Nhi tử trước kia không hiểu chuyện, đã khiến phụ thân lo lắng, nhi tử về sau nhất định sẽ trở thành người khiến phụ thân kiêu hãnh!”


Diệp Hàng nghe những lời này cũng yên lòng, xúc động nói: “Ha ha, nhi tử ngốc của ta, còn học được cách ăn nói. Chúng ta là phụ tử, nói lời này chẳng phải là khách khí rồi? Có điều Diệp Viễn ngươi biết không, điều ngươi khiến ta vui mừng không phải là đạt được truyền thừa của tuyệt thế cường giả, mà ngươi đã trưởng thành, cũng trở nên hiểu chuyện rồi! Nam tử hán, trước nay không bao giờ ngoảnh lại, tiến thẳng không lùi, thẳng đến khi phá hủy được trời đất này mới thôi!”


Diệp Viễn nghe vậy mặt hơi đổi, Diệp Hàng ở một nơi phàm nhân nho nhỏ, lại có một cái khát vọng như thế, đúng là hiếm thấy.
Diệp Viễn biết tư chất của Diệp Hàng không tệ, cái hắn thiếu chính là tài nguyên.


Chỉ cần có đủ tài nguyên tu luyện, thành tựu tương lai của Diệp Hàng nhất định không thấp!
Diệp Hàng hiện tại chưa qua bốn mươi, trên con đường tu luyện này cũng coi như còn trẻ, tính khả thi vẫn rất lớn.


Diệp Viễn hướng Diệp Hàng khom lưng nói: “Nhi tử xin lĩnh giáo. Tuy nhiên, hai bản công pháp này phụ thân nếu muốn luyện, cũng không có gì không thỏa đáng. Cao nhân kia đem những thứ này truyền cho nhi tử, cũng không nói những lời đại loại như không thể đem truyền cho người ngoài, hiển nhiên là do con tự do quyết định. Huống hồ con cũng không truyền loạn ra ngoài, người là người thân của con, truyền cho người, người kia cũng không thể nói gì.”


“Này...... Thật sự không có việc gì?” Diệp Hàng còn có chút do dự.


“Phụ thân ngài nghĩ xem, cao nhân như thế, làm sao có thể phạm vào sai lầm thấp kém này? Nếu hắn không muốn cho nhi tử truyền mấy thứ này ra ngoài, nhất định sẽ nghiêm khắc cảnh cáo, nhưng hắn nửa câu cũng không nói, đương nhiên là do con tự quyết định rồi. Nếu hắn thật sự muốn tìm một truyền nhân, chắc không đến mức vì chuyện này mà phế đi con đâu? Cùng lắm thì, lần sau khi hắn tìm con, con sẽ báo lại việc này với hắn, nếu hắn không đồng ý, phụ tử chúng ta cùng nhau gánh vác là được!”


Lời nói hào khí ngút trời của Diệp Viễn, thế nhưng lại đánh tan lo ngại trong lòng Diệp Hàng.
“Được, phụ tử chúng ta cùng nhau gánh vác!” Diệp Hàng cũng là hào khí nói.


Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng Diệp Hàng lại thầm nghĩ: Nếu cao nhân kia thật sự tìm đến Viễn Nhi gây phiền toái, đến lúc đó ta tự phế võ công tạ tội là được! Bất luận thế nào cũng không để Diệp Viễn gánh vác chuyện này.


Diệp Hàng đương nhiên không biết, cái gọi là cao nhân đó căn bản không tồn tại……
……
Vài ngày tiếp theo, phụ tử Diệp Viễn hai người đều bế quan không ra.
Diệp Hàng đem toàn bộ thời gian đều dùng ở việc tìm hiểu Thiên Diễn Hồn Quyết, còn Diệp Viễn lại củng cố cảnh giới của chính mình.


Trước khi bế quan, Diệp Hàng phân phó xuống dưới, trên dưới Dược Hương phường cứ theo thường lệ buôn bán, bất luận Túy Tinh phường bên kia gây sức ép như thế nào cũng không được hành động thiếu suy nghĩ, tất cả đợi hắn xuất quan rồi nói.


Hắn hiện tại có Bạo Nguyên đan, nhưng thật ra không vội ra tay. Trước tiên để Vạn Đông Hải gây sức ép một trận, sau lại một gậy đánh ch.ết hắn!
Lấy tình hình hiện tại của Dược Hương phường, cho dù Vạn Đông Hải có Tụ Nguyên đan, muốn nhất thời nửa khắc lật đổ cũng là không có khả năng.


Diệp Hàng lợi dụng trong khoảng thời gian này mau chóng tăng thực lực!
Tại cái thế giới ỷ lớn hϊế͙p͙ bé này, thực lực mới là đạo lý.
Diệp Hàng hiểu được, dược hiệu của Bạo Nguyên đan quả thực gấp mấy lần Nguyên Khí đan, tuy nhiên một khi tung ra ngoài ánh sáng, lực ảnh hưởng sẽ không chỉ là mấy lần!


Nếu thực lực không đủ, Bạo Nguyên đan này ngược lại sẽ trở thành mầm tai họa!
Diệp Hàng ban đầu tất cả lực chú ý đều đặt ở Thiên Diễn Hồn Quyết, không có hứng thú với Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết. Vậy mà khi đã tu luyện, hắn mới biết chỗ lợi hại của Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết.


Chỉ dùng thời gian ba ngày, cảnh giới hắn vẫn luôn trì trệ không tiến vậy mà lại xuất hiện chỗ hổng, đây là kết quả của việc hắn luyện Thiên Diễn Hồn Quyết.
Mượn sự trợ giúp của đan dược, Diệp Hàng phá tan trướng ngại, tăng lên một tầng tiểu cảnh giới.


Bên trên Linh Dịch cảnh là Ngưng Tinh cảnh, ở Ngưng Tinh cảnh, muốn đột phá một tầng tiểu cảnh giới, khó khăn này không kém như khi tu luyện từ Nguyên Khí cảnh tầng một đến Nguyên Khí cảnh tầng chín.


Có người năm năm thậm chí mười năm đều không đột phá được một tầng tiểu cảnh giới, không cần nói cũng có thể đoán được độ khó của nó.


Hơn nữa Diệp Hàng phát hiện, từ khi tu luyện Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết, nguyên lực trong đan điền của hắn cũng dày đặc hơn rất nhiều, ngưng kết thành tinh, có vẻ có dấu hiệu của hóa lỏng lại ngưng tụ.


Về phần Thiên Diễn Hồn Quyết, đó là bí quyết tu luyện kiếp trước của Diệp Viễn, mức độ trân quý tự dưng không cần nhiều lời.
Cùng lúc trong vòng ba ngày, hồn lực của Diệp Hàng đạt được đột phá, thuận lơi đạt đến cảnh giới đan sư trung cấp.


Có điều Diệp Hàng không có tính toán xuất quan, hắn phải tiếp tục bế quan, toàn lực tu luyện Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết, tận lực nâng cao thực lực.
Bởi Diệp Hàng không chắc, Bạo Nguyên đan một khi xuất thế, sẽ tạo thành chấn động thế nào.


Bốn ngày sau, rốt cuôc cũng tới ngày khảo hạch, Diệp Viễn xuất quan, trước đến chỗ Luyện Dược Sư công hội.
Thời điểm Diệp Viễn đến, đại sảnh của Luyện Dược Sư công hội đã chật ních người.


Đại bộ phận trong đó Diệp Hàng chưa gặp qua, có điều có vài người hắn thật ra có quen biết, chất nữ của Phong lão sư cùng với... Vạn Uyên.
Vạn Uyên thật sự là có tiếng học thức uyên sâu, sớm đã đến đan đồ trung cấp, lần này đến hẳn là tham gia khảo hạch đan đồ cao cấp.


Hơn nữa nghe nói hồn lực của Vạn Uyên cũng rất cường đại, tương lai trở thành đan sư không phải là nói chơi. Cũng chính bởi thế, Vạn Uyên ở học viện Đan Võ đã được chú ý rất nhiều.


Lúc này Vạn Uyên đang cùng với Phong Chỉ Nhu nói gì đó, vậy mà Phong Chỉ Nhu lại mang bộ dáng lạnh lùng như băng sương.
Vạn Uyên cũng không có bởi vì biểu hiện của Phong Chỉ Nhu mà mất kiên nhẫn, ngược lại mặt còn mang theo ý cười.


Phong Chỉ Nhu lúc này cũng thấy được Diệp Viễn, bỗng nhiên lộ ra biểu tình kinh hỉ, bỏ qua Vạn Uyên mà nhanh chóng từ đằng xa đi đến.


“Diệp Viễn, người như thế nào lại tới? Ta với cô cô đều đã đợi ngươi thật lâu, còn tưởng rằng ngươi sợ không qua khảo hạch mà không tới đâu!” Phong Chỉ Nhu nói đến trôi trảy.


Diệp Viễn biết Phong Chỉ Nhu chỉ vì muốn thoát khỏi Vạn Uyên mới như thế, không khỏi nhìn về phía Vạn Uyên, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt hắn ta tối lại, cùng với ánh mắt muốn giết người của hắn.






Truyện liên quan