Chương 61: Đối thủ

Càng nghe Phong Nhược Tình nói, trong lòng Phong Chỉ Nhu càng thêm chấn động.
Những điều Diệp Viễn vừa nói, cư nhiên không khác chút nào so với lời của Phong Nhược Tình!


Phải biết rằng, trong quầng sáng chỉ chiếu tới toàn cảnh dược khố, những dược liệu kia chỉ có thể nhìn được đại khái, thậm chí một số loại căn bản nhìn không ra là dược liệu gì, chí ít Phong Chỉ Nhu là nhìn không thấy.


Vậy mà Diệp Viễn chỉ nhìn quầng sáng, liền có thể đoán ra hai người các nàng luyện chế là loại đan dược gì!
Hắn đến tột cùng là như thế nào làm được?


“Ha ha, Phong cô nương không cần sợ đắc tội hai lão nhân ta, có sao nói vậy, chúng ta cũng không nhỏ nhen đến mức độ ấy. Nếu cùng lão Tôn so sánh một chút, đương nhiên phải phân ra cao thấp. Đan dược mà Phượng Nhi cùng Khả Vân luyện chế ra, tất phải có một cái tốt hơn, Phong cô nương không cần kiêng kỵ, cứ thoải mái nói ra.”


Vương Kim Phúc biết Phong Nhược Tình không muốn đắc tội cả hai bên, cho nên mới nói như thể hai nàng đều ngang tài ngang sức.


Mà trên thực tế, cho dù thực lực của hai nàng trên đan đạo có tương đương nhau đến đâu, đan dược sau cùng luyện chế ra cũng không thể giống nhau như đúc, bởi vì có quá nhiều nguyên tố sẽ ảnh hưởng đến thành phẩm luyện chế được.




Phong Nhược Tình cười nhẹ rồi mới nói: “Vậy Vương hội trưởng cùng Phong hội trưởng không thể trách tội tiểu nữ nha.”
“Sao lại thế được, một khi đã mời ngươi đánh giá, tự nhiên không thể có đạo lý lại đi trách tội ngươi.” Tôn Kiến Minh vẫn một mực yên lặng cũng lên tiếng nói.


“Kỳ thực Phượng Nhi cô nương và Khả Vân cô nương đều vô cùng xuất sắc, hai người thực lực đều tương đương nhau, chỉ là Phượng Nhi cô nương trong quá trình luyện đan có mắc một chút sơ suất, mới dẫn đến chất lượng của đan dược hơi kém hơn một bậc. Ta xem viên Mãnh Hổ đan này màu sắc có chút nhợt nhạt, cho rằng ở bước thứ nhất khi thả vào nước lạnh do một chút sai lầm nhỏ gây ra.” Phong Nhược Tình nói rất thỏa đáng.


“Ha ha ha......” Vương Kim Phúc sảng khoái cười to, trên mặt không có vẻ gì là lo lắng nói: “Không nghĩ tới lão Tôn ngươi bồi dưỡng được đệ tử bản lĩnh như vậy, xem ra ngươi đã có người kế nghiệp rồi! Phượng Nhi, vấp ngã sẽ rút ra được bài học cho bản thân, sau này trở về càng phải để tâm, chớ có bởi vì là đệ tử của ta mà sinh lòng kiêu ngạo, hiểu không ?”


“Phượng Nhi đã hiểu.” Từ Phượng Nhi nhẹ cúi người, nhìn dáng vẻ khá là phiền muộn.
“Được rồi, thời gian cũng không còn nhiều lắm, nhóm tiếp theo bắt đầu đi.” Vương Kim Phúc phân phó nói.


Đan dược được luyện chế bởi những người khác tự nhiên sẽ có người đến đánh giá, thân phận Vương, Tôn hai vị lão nhân này cao quý, đương nhiên sẽ không hạ mình làm những chuyện như vậy.
Trong nhóm người này, được chú ý nhất đương nhiên phải nói tới Vạn Uyên.


Không thể không nói, Vạn Uyên trên con đường luyện đan này có cơ sở để mà kiêu ngạo.
Hắn chỉ lớn hơn Diệp Viễn mấy tháng, vậy mà đã có thực lực của đan đồ cao cấp, thực vô cùng châm biếm những kẻ cùng tuổi, thành tựu trong tương lai sợ rằng sẽ không thấp hơn phụ thân hắn.


“Hừ! Phong Nhược Tình, Phong Chỉ Nhu, ta liền để các ngươi xem, thế nào mới thực sự là thiên tài đan đạo! Diệp Viễn kia bất quá là một trò hề, chờ ngày ta thăng cấp đan sư, còn sợ Phong Chỉ Nhu ngươi không động tâm ?” Vạn Uyên thầm nói.


Hắn khiến mình trở nên mạnh mẽ, muốn ở trước mặt Phong Chỉ Nhu thể hiện một phen, làm cho nàng nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.
Nhìn Phong Chỉ Nhu mắt đi mày lại với Diệp Viễn, Vạn Uyên trong lòng vô cùng khó chịu.
......


Tiến vào dược khố, Vạn Uyên dùng tốc độ nhanh nhất chọn lựa dược liệu, mãi đến khi hắn từ trong dược khố đi ra được một phút, mới có những đệ tử khác từ trong đi ra.
Như vậy xem ra, thắng bại đã rõ.
Vạn Uyên có ý khoe khoang, vậy nên các công đoạn về sau gần như làm liền một mạch.


Đặc biệt là sau khi bắt đầu luyện chế, thủ pháp của hắn khiến mọi người hoa cả mắt, không thể đuổi kịp.
“Lão Tôn này, xem ra Vạn lão đệ bồi dưỡng được đứa con trai tốt a, đem hai đứa hậu bối của chúng ta đều hạ thấp đi.”


Vương Kim Phúc là đại đan sư lâu năm, đương nhiên rất có nhãn lực. Nhìn thấy biểu hiện của Vạn Uyên, hắn liền biết thực lực của Vạn Uyên so với Từ Phượng Nhi cùng Tôn Khả Vân còn mạnh hơn.


“Đúng vậy a, Vạn Đông Hải tiểu tử kia thật là có chút tài năng, những năm này vẫn luôn chèn ép Diệp Hàng gắt gao, không nghĩ tới lại dạy được một hài tử lợi hại như vậy. Cứ theo đà này, Vạn Uyên sợ là sẽ trò giỏi hơn thầy a.”


Tôn Kiến Minh trước nay luôn kiệm lời, có thể đưa ra những đánh giá như vậy, hiển nhiên biểu hiện của Vạn Uyên đã đủ làm cho hắn phục.


“Quả thực như vậy. Theo ta thấy, lưu vân tán thủ của Vạn Uyên chỉ sợ đã đạt tới bảy thành hỏa hầu của Vạn Đông Hải rồi, cái thiếu sót chỉ là kinh nghiệm cùng cảnh giới, người này tương lai tất thành người tài! Hừ! Nào giống nhi tử Diệp Hàng, chỉ giỏi lừa gạt thiên hạ, lại còn không biết điều!”


Vương Kim Phúc đưa ra đánh giá cực cao với Vạn Uyên, đồng thời còn thuận tiện nói xấu Diệp Viễn một phen, hiển nhiên hắn rất khó chịu đối với sự càn quấy của Diệp Viễn ngày hôm nay.


Mỗi vị luyện dược sư đều có thủ pháp luyện chế độc môn của mình, mà Lưu Vân Tán Thủ chính là tuyệt kỹ thành danh của Vạn Đông Hải.
Vương Kim Phúc cùng Tôn Kiến Minh đối thoại cũng không hề có ý muốn che giấu, tự nhiên truyền đến tai của Phong Chỉ Nhu và Diệp Viễn.


Sắc mặt Diệp Viễn bình tĩnh, cũng không biểu hiện ra cái gì.
Ngược lại Phong Chỉ Nhu vô cùng vui vẻ khi người gặp họa, truyền âm cho Diệp Viễn: “Này, bọn họ khen đối thủ của ngươi như thế, ngươi còn bình tĩnh được sao?”


Đã trải qua màn chấn động lúc nãy, bây giờ Phong Chỉ Nhu chỉ có thể dùng từ “biến thái” để hình dung Diệp Viễn.
Thế nhưng ở sâu trong lòng, Phong Chỉ Nhu lại có một ít chờ mong.
Có lẽ, hắn thật sự làm được?


Nghe được Phong Chỉ Nhu truyền âm, Diệp Viễn mặt vô biểu tình nói: “Đối thủ? Ta chưa từng xem hắn là đối thủ.”
Nếu là trước đây, Phong Chỉ Nhu khẳng định đối với cách nói này khịt mũi coi thường.
Có điều hiện tại, Phong Chỉ Nhu cảm thấy đó chính là như vậy.


Phải biết rằng, một chút sai lầm nhỏ của Từ Phượng Nhi kia mà cả hai vị đại đan sư cùng cô cô đều không nhìn ra được, nếu không bọn họ sẽ không tổ chức thi đấu làm gì.”


Trong khi đó Diệp Viễn lại nhìn ra, hơn nữa trong quá trình Từ Phượng Nhi và Tôn Khả Vân luyện đan, Diệp Viễn cũng phán đoán ra phẩm cấp đan dược, đây là việc mà người thường không cách nào làm được.


Phong Chỉ Nhu tin rằng, cho dù Diệp Viễn không thông qua khảo hạch, thì tầm mắt của hắn vẫn cao hơn rất nhiều so với hai vị phó hội trưởng kia.
Chẳng lẽ nói, trên lý luận về đan đạo, Diệp Viễn đã có thể ngang hàng đan vương.


Một thiếu niên mười lăm tuổi đạt tới đan vương. Phong Chỉ Nhu bị ý nghĩ của mình dọa sợ.
“Hứ, thật biết giả bộ.” Tuy rằng trong lòng đồng ý điều Diệp Viễn nói, Phong Chỉ Nhu vẫn biểu hiện ra khinh thường.
Không biết vì cái gì, nàng thấy Diệp Viễn thật khó chịu.


Có lẽ là nàng từ nhỏ đến lớn đều được người nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, chưa từng có nam nhân nào dám khinh thường nàng như thế.
Thấy Diệp Viễn không phản ứng, Phong Chỉ Nhu nói thêm: “Này, Diệp Viễn, ngươi nói ta không thông qua khảo hạch lần này, có thật không?”


“Tất nhiên là thật, ta và ngươi còn không có quen đến trình độ nói giỡn vô tội vạ.” Diệp Viễn nhẹ nhàng nói.
“Này, ngươi nói chuyện kiểu gì vậy?” Phong Chỉ Nhu cảm thấy nghẹn tới rồi.
“Chẳng lẽ ta với ngươi rất quen sao?” Diệp Viễn liếc Phong Chỉ Nhu một cái, nói.


“Cái này...” Phong Chỉ Nhu nhớ rằng lần này gặp Diệp Viễn chỉ là lần thứ hai, hình như thật sự không gọi là quen được.”
“Chẳng những không quen, còn coi nhau như kẻ thù đi?”


Phong Chỉ Nhu đỏ mặt, biết Diệp Viễn vì nhát kiếm kia vẫn còn canh cánh trong lòng: “Diệp Viễn, ngươi có còn là nam nhân hay không, một chuyện nhỏ nhặt như thế cứ treo ở bên miệng.”
“Việc nhỏ? Nhát kiếm kia xuýt chút nữa lấy luôn mạng của ta! Giữa chúng ta là có thâm cừu đại hận sao?” Diệp Viễn tức giận nói.


“....” Phong Chỉ Nhu tự biết đuối lý, tức giận mà không dám nói gì.






Truyện liên quan