Chương 62: Chuyện quan trọng phải nói ba lần

“Được rồi, bổn tiểu thư sai rồi còn không được sao? Ngươi nam nhi đại trượng phu sẽ không ngay cả điểm độ lượng đều không có, đem thù hận này nhớ cả một đời?”


Trầm mặc một hồi, cuối cùng Phong Chỉ Nhu cũng không chịu nổi yên lặng nói, chỉ là lời xin lỗi của nàng một chút thành ý cũng không có.


“Ta không phải là mang thù, ta là sợ lúc nào đó không chú ý đắc tội với tiểu thư ngươi, ngay cả mạng nhỏ này cũng không còn. Cho nên, chúng ta vẫn nên bảo trì khoảng cách thì tốt hơn.”


Diệp Viễn thật có chút sợ Phong Chỉ Nhu, nha đầu này rất tùy hứng, không chừng ngày nào đó lại đâm tới một đao, Diệp Viễn cũng không chắc mình lại tránh thoát được hay không.


Hắn có thể làm lơ Đan bảng cao thủ, nhưng không thể làm lơ Võ bảng cao thủ. Phong Chỉ Nhu lại xếp thứ ba trong Võ bảng, nếu ngày nào đó lại đâm tới một đao, Diệp Viễn nói không chừng sẽ mất luôn mạng nhỏ này


Phong Chỉ Nhu bị Diệp Viễn làm cho tức giận đến nghiến răng, còn chưa có người nào nói với nàng như vậy.
Chỉ cần là nam nhân, mặc kệ địa vị của hắn cao hay thấp, bần cùng hay phú quý, người nào lại không nghĩ mọi cách để tiếp cận nàng.
Vậy mà Diệp Viễn lại khác, hắn tránh nàng còn không kịp!




Phong Chỉ Nhu ở trong vại mật lớn lên, đối với những nam nhân muốn tiếp cận với nàng tương đối cảnh giác. Trước đây cũng có kẻ ở trước mặt nàng ra vẻ cao thâm, tận lực bảo trì khoảng cách, muốn hấp dẫn sự chú ý của nàng.


Nhưng nàng có thể cảm giác được, Diệp Viễn thật sự ngại nàng phiền phức, không muốn tiếp xúc với nàng, điều này khiến nàng vô cùng có cảm giác thất bại.


“Hừ, ngươi muốn thế nào thì tùy ngươi, có điều ngươi nói ta nghe vì sao ta lại không thông qua khảo hạch!” Kỳ thực đây mới là điều Phong Chỉ Nhu muốn biết.
“Ta vì sao phải nói cho ngươi biết!” Diệp Viễn trợn trắng mắt, hắn còn chưa có gặp qua người muốn thỉnh giáo lại thỉnh giáo như vậy.


“Hừ hừ! Ngươi nếu không nói cho ta biết, ta liền......” Phong Chỉ Nhu uy hϊế͙p͙ nhìn Diệp Viễn, đưa tay làm một cái động tác cắt cổ, Diệp Viễn nhìn mà cổ phát lạnh.
Diệp Viễn chán nản, mặc cho hắn là cái gì đan đế chuyển thế, thần vương hóa thân, hiện giờ cũng chỉ là một cái Nguyên Khí tầng bốn cỏn con.


Không cần nghi ngờ, chiêu này của Phong Chỉ Nhu đơn giản nhất, trực tiếp nhất, cũng là hữu hiệu nhất.
Diệp Viễn biết nha đầu kia lúc tùy hứng lên thì không phải là người, thực sự chọc cho nàng nóng nảy lên thì bản thân sẽ lại phải nhận một đao.


Hắn còn muốn giữ lại một thân hữu dụng để báo thù, cũng không muốn ch.ết một cách không rõ ràng như vậy.
“Được rồi, ngươi thắng!” Diệp Viễn bất đắc dĩ nói


Phong Chỉ Nhu lần đầu tiên lấy lại mặt mũi trước Diệp Viễn, cả người đều cảm thấy thần thanh khí sảng, lộ ra nụ cười đắc ý.
Quả nhiên vẫn là chiêu này hữu dụng!
Diệp Viễn bất đắc dĩ truyền âm nói: “Cái ngươi tu luyện là công pháp chí dương chí cương đúng không?”


“A, sao ngươi lại biết?” Phong Chỉ Nhu kinh ngạc.
“Quả nhiên! Một nữ hài tử, luyện cái gì mà công pháp chí dương chí cương? Thật sự là ngu ngốc!” Diệp Viễn một trận khinh bỉ.
“Miệng của ngươi lẽ nào không thể nói câu dễ nghe hơn chút?”


“Vậy cũng phải xem là nói với ai! Ngươi ngu ngốc như vậy, không chửi ngươi còn thấy có lỗi với ngươi! Nữ hài tử trời sinh âm nhu, cùng công pháp chí dương chí cương vốn là tương khắc, ngươi thế mà lại lựa chọn công pháp này, không phải ngu ngốc thì là cái gì?”
“Hừ! Vậy thì thế nào?”


“Ngươi là muốn nói ngươi dù sao cũng đứng thứ ba Võ bảng đúng không?” Diệp Viễn không chút lưu tình đánh gãy sự khoe khoang của Phong Chỉ Nhu, cười lạnh nói: “Ngươi hiện tại qua được Long sư huynh bọn họ, là do phẩm cấp công pháp của ngươi cao, hơn nữa cảnh giới của ngươi cũng không cao. Qua mười năm nữa, ngươi đợi mà nhìn chênh lệch giữa ngươi và bọn họ! Người khác đều là chú trọng lâu dài mà bỏ qua lợi ích trước mắt, ngươi thì ngược lại, ngươi nói xem có ngu ngốc hay không?”


“Này, ngươi lại nói thêm một chữ ngu ngốc xem ta có giết ngươi hay không?”
“Ngu ngốc! Ngu ngốc! Ngu ngốc! Chuyện quan trọng phải nói ba lần! Giết ta! Giết ta rồi, đời này ngươi cũng đừng nghĩ muốn đột phá Ngưng Tinh cảnh!” Diệp Viễn cũng phát hỏa, cười lạnh nói.


“Hừ! Tin ngươi mới là lạ! Cho dù ta luyện công pháp không đúng, liên quan gì đến việc không thông qua khảo hạch luyện dược sư?” Diệp Viễn


“Thế gian chi đạo, không ngoài âm dương nhị khí. Thần hồn thuần âm, cần khí âm hàn bổ trợ, mà ngươi lại tu luyện công pháp chí dương, trong cơ thể đều là khí âm cương, những khí âm cương này chèn ép sự phát triển của hồn lực, thế nên cho dù ngươi có lấy dưỡng hồn lực ăn thay cơm, hồn lực phát triển cũng vô cùng hữu hạn.”


Phong Chỉ Nhu ban đầu còn nổi trận lôi đình, có điều Diệp Viễn nói như vậy khiến nàng lại lộ ra chút đăm chiêu.


Diệp Viễn tiếp tục nói: “Hồn lực hiện tại của ngươi miễn cưỡng có thể đạt tới tiêu chuẩn của sơ cấp đan sư, nhưng là xác suất thành công khi luyện đan phi thường thấp, cho nên rất khó thông qua khảo hạch. Nếu ngươi cứ tiếp tục luyện, dương khí trong cơ thể tích tụ càng nhiều, sự áp chế đối với thần hồn sẽ càng ngày càng rõ ràng, ngươi đời này cũng đừng nghĩ muốn tiến giai đan sư!”


“Hừ! ! Ngươi nghĩ rằng chỉ dăm ba câu là có thể lừa được ta?” Mặc dù trong lòng đã tin hơn phân nửa, nhưng Phong Chỉ Nhu vẫn mạnh miệng nói.


“Phải không? Nếu ta đoán không lầm, tốc độ tu luyện của ngươi có phải càng ngày càng chậm? Buổi trưa mỗi ngày đều cảm thấy cả người không khỏe, đan điền nóng rực, huyệt Thái Dương lâu lâu nhó lên một cái? Nếu ngươi cảm thấy vài lời ta nói dùng để đe dọa, cứ coi như là ta chưa nói gì.”


Lời nói thản nhiên của Diệp Viễn lại làm cho Phong Chỉ Nhu cả người lạnh như băng. Lời của Diệp Viễn không sai chút nào, trước kia nàng tu luyện nhanh hơn rất nhiều so với những người cùng tuổi, nhưng từ khi đột phá đến Linh Dịch cảnh, tốc độ tu luyện của nàng chợt giảm xuống, hiện tại đã không được bằng hai phần ba so với trước đây.


Mỗi ngày lúc chính ngọ, thân thể Phong Chỉ Nhu quả thật thường xuyên cảm thấy không khỏe, bệnh trạng giống như đúc với lời của Diệp Viễn.
Chẳng lẽ đúng như lời của Diệp Viễn nói, là chính mình chọn sai công pháp?


“Ngươi...... Ngươi nói hươu nói vượn!” Ánh mắt Phong Chỉ Nhu có chút mờ mịt, bất quá kiêu ngạo từ trước đến nay vẫn khiến cho nàng mạnh miệng.
“Kỳ thật cũng không phải không thể bổ cứu, ít nhất cho ngươi thông qua khảo hạch hôm nay vẫn là có biện pháp.”


“Biện pháp gì?” Lời vừa ra khỏi miệng, Phong Chỉ Nhu liền hối hận, này còn không phải là đang thừa nhận Diệp Viễn đã thuyết phục được nàng?


“Ngươi lát nữa lúc luyện đan, đem nguyên lực áp chế ở Linh Dịch tầng một, đồng thời ăn vào một viên Dưỡng Hồn đan, hẳn là có thể đủ luyện chế ra đan dược cấp hai. Bất quá ngươi cũng không nên cậy mạnh, chọn những loại đan dược dễ luyện là được rồi.”


Diệp Viễn cũng lười so đo này nọ, nói xong những lời này, tin tưởng nha đầu kia sẽ buồn rầu một trận, không rảnh đến tìm hắn phân cao thấp nữa, cho nên trực tiếp đem phương pháp nói cho nàng.
“Như vậy...... Thật sự có thể chứ?”


“Phương pháp ta đã nói rồi, tin hay không là ở ngươi.” Diệp Viễn một vẻ không sao cả nói.
Đúng lúc này, Vạn Uyên mang theo tự tin cực độ từ phòng luyện chế đi ra.
Vạn Uyên hôm nay quả thật phát huy dị thường xuất sắc, thành công hoàn thành luyện chế đan dược!


“Ha ha ha, hiền chất quả nhiên là trò giỏi hơn thầy, ta xem thuật luyện đan của ngươi đã có vài phần thần vận của phụ thân ngươi, đan dược của lần luyện chế này, ít nhất cũng là thượng phẩm đan dược đi? Mau đem tới cho lão hủ nhìn xem!” Vương Kim Phúc cười to nói.


Lúc này đã có giám khảo đem đan dược nâng ra, Vạn Uyên hướng tới Vương Kim Phúc cùng Tôn Kiến Minh cúi người, cung kính nói: “Đa tạ Vương hội trưởng khen ngợi, vãn bối lần này luyện chế chính là Phá Ngạc đan, may mắn đã qua ải.”


Lời này tuy khiêm tốn, nhưng vẻ ngạo mạn trong ánh mắt lại không che giấu được.
Có điều nhìn từ góc độ của những người khác, sự ngạo mạn của Vạn Uyên là có căn cứ.
Vương Kim Phúc cầm đan dược lên xem, sắc mặt không khỏi biến đổi.






Truyện liên quan