Chương 56: Cuộc đi săn và con mồi (nhất) 

Harry Swan cảm giác mình quả thật có thể chất hấp dẫn phiền toái, dù là kiếp trước hay là kiếp này. Hoặc nên nói bởi vì trước kia cậu tôn thờ Merlin, cho nên cả đời này Thượng Đế không muốn phù hộ cậu.
Vì tìm kiếm nơi Sirius rơi xuống, Harry thương lượng với Edward, trước khi nghỉ hè sẽ đi Italy xem 1 chuyến.


Tiếp tục tìm kiếm manh mối phù thủy ở thế giới này, có thể là cách duy nhất tiếp cận được với Sirius.
Không phải tới gia tộc Volturi.
Tuy rằng Harry tin chắc nơi đó nhất định sẽ có tư liệu cậu cần, nhưng Edward kiên quyết phản đối.


Thừa dịp nhóm ma cà rồng đi vắng, độn thổ vào bên trong thư viện. Harry từng nghĩ tới biện pháp đó, nhưng sau khi nhìn thấy đội chấp pháp của gia tộc Volturi, cậu cũng đã bỏ qua ý nghĩ này. Dù sao với thính giác, khứu giác nhạy bén và tốc độ phản ứng cực nhanh của ma cà rồng, cậu không nghĩ mình có thể đủ thời gian độn thổ sau khi bị phát hiện.


Lựa chọn thứ hai là phải đến thư viện của nhà thờ lớn ở Vatican. Đó không phải thư viện mở cửa cho công chúng, mà là thư viện bí mật.


Nghe nói các giáo sĩ có năng lực đặc biệt sau khi phù thủy bị diệt sạch không lâu, cũng biến mất 1 cách thần bí. Nếu chỉ là những giáo sĩ bình thường, Harry nắm chắc có thể lặng yên không một tiếng động mà lẩn vào, không bị bất cứ kẻ nào phát hiện.


Đương nhiên, đó vẫn chỉ là kế hoạch đại khái, hiện đang là giai đoạn chỉ làm một nam sinh trung học “bình thường”, Harry vẫn không thể tùy ý rời khỏi trường học và cha mẹ của mình.
Cậu không muốn trở thành một học sinh xấu, khiến Charles và Renee buồn lòng.




Bởi vì phòng thí nghiệm độc dược được xây dựng, buổi tối Harry thường xuyên trong phòng ngủ thi triển một câu thần chú che mắt, rồi độn thổ đến nhà Cullen bắt đầu thí nghiệm độc dược đã bị hoãn lại từ lâu, dù sao ma cà rồng buổi tối đều không ngủ được, nên cũng không cần lo lắng sẽ quấy rầy đến bọn họ.


Trước khi phòng thí nghiệm xây xong, trải qua nhiều thí nghiệm, Harry đã thành công làm ra độc dược có tác dụng tương tự như thuốc làm dịu. Tuy rằng bởi vì chiếc nhẫn, phép thuật của cậu sẽ không bạo phát, nhưng dù sao cũng là dụng cụ hỗ trợ. Mà thuốc làm dịu chẳng những có thể trong khoảng thời gian ngắn khống chế phép thuật dao động, còn rất có lợi với quá trình xúc tiến hệ thống phép thuật tự tuần hoàn.


Mất nhiều tháng, mới chế ra được độc dược mà học sinh năm nhất ở Hogwarts cũng biết làm, khiến sự vui sướng vì thành công của Harry lập tức giảm phân nửa.
May mắn chính là, trong lúc đang nghiên cứu lại chế tạo ra một ít sản phẩm kì quái. Ví dụ như Emmet thích chất say, Jasper cảm thấy hứng thú với chất ăn mòn.


Đơn giản là kinh ngạc vì khả năng ăn mòn siêu mạnh của nó, dù sao thì thứ có thể ăn mòn làm da cứng rắn của ma cà rồng không nhiều lắm, mà chất này khi dùng, thì ít nhất tốc độ ăn mòn có thể vượt qua khả năng hồi phục của ma cà rồng. Hơn nữa Jasper cũng một mực hỏi Harry, phép thuật có tác dụng như thế nào với thuốc, bởi vì cùng nguyên liệu và cách làm, nhưng không có phép thuật thì tuyệt đối không tạo ra độc dược được.


Còn Emmet thì bởi vì thích cảm giác uống rượu, nên mới cảm thấy hứng thú với chất say.


Dù sao thì khả năng miễn dịch của ma cà rồng cũng rất cao, cồn ở trên người bọn họ không có tác dụng. Nhưng lại bị thứ mà cậu mệnh danh là chất say, làm cho ma cà rồng cũng nếm thử được cảm giác say rượu dù rất nhỏ.


Emmet nói đùa rằng, nếu đem thứ này cho ma cà rồng tiêu thụ, cam đoan kiếm nhiều tiền, bởi vì rất nhiều ma cà rồng đều rất hoài niệm cảm giác uống rượu khi còn là con người.


“Tại sao lại không chứ? Đề nghị này rất tuyệt! Harry.”Alice ôm lấy Harry, tỏ vẻ tình nguyện làm việc này, “Cậu lại không muốn chúng tôi giúp cậu chi trả tiền nguyên liệu độc dược, như vậy vừa lúc giúp cậu tích lũy một ít tài chính cơ bản. Nên biết, ma cà rồng đại đa số đều sống rất lâu, bọn họ cũng không quan tâm đến chuyện tiền bạc.”


Harry sửng sốt hồi lâu, không nghĩ tới như vậy cũng có thể kiếm tiền, ít ra sau khi làm việc cũng có thể tiết kiệm tiền.


“Khụ ——, Harry, bọn họ sẽ không để ý thứ này từ đâu tới, tin tớ đi. Hơn nữa loại thuốc có phép thuật này, chắc chắn sẽ không xuất hiện hàng nháy. Sản lượng không cao cũng không sao, thứ càng hiếm thì càng quý...” Alice không tốn sức chút nào đã thuyết phục được cậu.


Harry chần chờ một chút kéo chàng bạn trai ma cà rồng của mình hỏi: “Em gái của anh đối với việc kiếm tiền rất có hứng thú sao?”
“Không, cô ấy chỉ có hứng thú với quá trình mà thôi, Alice thích những thứ mới mẻ.” Edward không do dự đáp lại.


“Vậy dùng tên của anh mở 1 tài khoản đi, nếu dùng của em, Charles nhất định sẽ bởi vì lượng lớn tài sản không rõ nguồn gốc mà bắt em vào cục cảnh sát.” Harry thấp giọng nói.


“Được rồi, được rồi, anh sẽ làm thế. Nhưng anh không rõ, em không chịu để cho anh giúp em mua nguyên liệu thì cũng thôi đi! Harry, anh muốn tặng quà cho em, em cũng không muốn, có đôi khi anh cảm thấy em rất cố chấp.” Edward cúi đầu nhìn cậu 1 lát, nhíu mày.


Harry liếc mắt nhìn anh một cái, chậm rãi mở miệng nói: “Nếu quà của anh không phải ô tô hoặc là những thứ xa hoa như đồng hồ gì đó, thì em nghĩ em sẽ nhận lấy.” Tuy rằng thân là phù thủy có biện pháp xử lý những thứ nổi bật này, nhưng từng là người trưởng thành, Harry không thể thoải mái tiêu tiền của bạn trai, cho dù Edward hoàn toàn không cần.


Người thật sự thấy hứng thú với độc dược, cũng chỉ có người chủ gia đình Cullen —— Carlisle. Làm nghề y mấy trăm năm, vị bác sĩ ma cà rồng này quả thực đáng được gọi là y học toàn năng, từ nội khoa đến ngoài khoa, từ khoa chỉnh hình đến não khoa. Mặc dù đối với độc dược hoàn toàn không biết gì, nhưng xuất phát từ kinh nghiệm của một vị bác sĩ, Carlisle đối với tỉ lệ nguyên liệu cũng đã cho Harry không ít đề nghị.


Vì cảm tạ Carlisle, Harry quyết định nghiên cứu tiếp theo sẽ chế tạo thuốc bổ máu và thuốc giải độc. Cái trước không cần phải nói, lúc quan trọng có thể cứu mạng, còn lại thì dùng đề giúp cậu và Edward tiến tới bước cuối cùng. Nếu quả thật có thể nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải nọc độc của ma cà rồng, Edward sẽ không có lý do gì để nói sợ cắt qua môi mà không cùng cậu hôn sâu.


Nhưng thí nghiệm bắt đầu đã vài ngày, vẫn chưa có một chút tiến triển.
Buổi sáng thứ 7, Harry Độn thổ đến nhà Cullen, mới phát hiện chỉ có Jasper ở nhà, lúc này cậu mới nhớ tới Edward mấy hôm trước đã nói cho cậu biết hôm nay họ muốn đi săn bắn, vừa lúc đến phiên Jasper ở lại.


Vì thế, Harry quyết định tiếp tục nghiên cứu. Trước đó, cậu rất thân thiết ân cần thăm hỏi Medusa đang quấn trên cổ tay Jasper.
Sau đó cậu rất nhanh phát hiện con rắn nhỏ màu xanh kia sau khi rời nhà Swan ba ngày, đã chuyển mục tiêu yêu mến.


“Này, Harry, đừng cho anh ấy biết, bởi vì ta không muốn phá hoại hôn nhân của người khác, Alice là một cô gái tốt!” Medusa một bên dùng răng nọc ma xát lên làn da cứng rắn của ma cà rồng, một bên dùng ngữ điệu tuyệt vọng mà bi thương kể lễ.


“Medusa, cô thật sự là 1 quý cô! Nhưng, cô không cần tiếp tục thử, cô không cắn qua được da của anh ta đâu.” Harry lặng lẽ liếc mắt, dùng xà ngữ nói.


Cảm thấy làm trò trước mặt người không hiểu ngôn ngữ mà nghị luận về họ rất không lễ phép, Harry chào hỏi anh chàng ma cà rồng tóc vàng xong, liền chui vào phòng thí nghiệm.


Thiếu niên xuất thân từ Gryffindor hoàn toàn không thể tưởng được mình cũng sẽ có lúc dốc lòng nghiên cứu chế tạo độc dược như thế.


Bởi vì mấy hôm trước thức đêm nghiên cứu chế tạo độc dược, thiếu ngủ nghiêm trọng, khiến cậu mang vành mắt thâm đen không khác gì gia đình Cullen, nhìn chằm chằm cái vạc đang tỏa ra mùi thuốc gay mũi.
Bỗng nhiên cậu biến sắc, một câu “Úm ba la chà rửa!”, trước khi nồi thuốc phát nổ liền diệt trừ.


Đây là thất bại thứ 3 của hôm nay, đúng là những việc này nên để cho giáo sư Snape làm, nếu như là cái lão dơi kia nhất định sẽ rất thích thú!
Mình quả thật chịu đủ rồi! Harry buồn bực thở hắt ra, vò mái tóc vốn đã rối của mình thành tổ quạ.


Cứ tiếp tục như vậy, cậu nhất định sẽ nôn mất.
Nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ chiều, Harry quyết định đi xem nhóm của Edward đã về chưa. Nếu vẫn chưa về, Harry định chào Jasper, rồi về nhà.
Harry thu thập xong tài liệu, mở cửa tầng hầm.


Đi đến cầu thang rối đen dẫn xuống tầng hầm, Harry phát hiện bên ngoài âm u, hình như trời muốn mưa, xa xa mơ hồ có tiếng sấm truyền đến.
Trong phòng khách không thấy Jasper, có lẽ đã trở về phòng của mình.
Harry không muốn quấy rầy anh ta, lập tức đi đến cầu thang lên lầu, tới phòng ngủ của Edward.


Dù sao thì cậu đã dùng danh nghĩa học bổ túc để ra ngoài, sách giáo khoa còn để trên ghế sô pha của Edward. Bởi vì buổi tối cần làm bài tập, Harry không thể không đem chúng về.


Phòng ngủ của Edward có phân nửa vách tường là kính, hiệu quả lấy ánh sáng rất tốt, tầm nhìn ra bên ngoài cũng rất lớn. Harry theo thói quen đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bỗng nhiên dừng bước.


Jasper không ở trong phòng ngủ, mà là ở ngoài bãi đất trống. Trước mặt anh ta chính là ba người lạ mặt chưa từng gặp qua.
Hai nam, một nữ.


Bọn họ đều có dáng vẻ người lữ hành, quần bò cũ và áo sơ mi không thấm nước. Hai chân trần, trên người và trên tóc dính đầy lá cây, giống như vừa đi ra từ khu ổ chuột của New York, chẳng qua có vẻ càng thêm phong trần mệt mỏi mà thôi.


Nhà Cullen bình thường sẽ không có con người đến thăm, vậy thì người tới, tuyệt đối không phải là con người.
Bởi vì khoảng cách xa, Harry thấy không rõ, càng không nghe được bọn họ nói chuyện. Sau khi dùng phép viễn thị, cậu liếc mắt một cái đã thấy được đôi mắt màu rượu nho hơi đỏ.


Nóng nảy mà hung ác.


Đứng ở giữa là một người đàn ông có màu da ngâm đen xinh đẹp, hắn mỉm cười với Jasper, mơ hồ lộ ra răng nanh trắng tinh. Bên trái là 1 người đàn ông tóc ngắn màu nâu, dáng người thì hơi gầy, ánh mắt trống rỗng lại kỳ quái làm cho người ta cảnh giác. Bên kia là 1 cô gái trẻ trung có mái tóc dài màu cam, rối tung xinh đẹp, lại thêm sự kiên quyết làm cho người khắc cảm thấy cô ta so với Harry càng giống phù thủy tà ác trong truyền thuyết.


Jasper đứng đối diện bọn họ, bốn người đang nói chuyện, không bằng nên dùng “giằng co” thì đúng hơn.
======================================================
Định post cuối tuần rồi, nhưng lại hem có time, đành lỡ hẹn^^, các nàng thông cảm nha^^, “khách mời” tiếp theo lên diễn rùi đấy=)) chờ xem phim nha^^






Truyện liên quan