Chương 58: Cuộc đi săn và con mồi (tam)

“Sao vậy, Edward?” Thấy Edward bỗng nhiên điên cuồng, các thành viên khác kinh ngạc hỏi.


“Đúng vậy, James, hắn đang nói dối! Lorant không phải thủ lĩnh của bọn chúng, hắn hoàn toàn không thể làm chủ. Bọn chúng để cho hắn làm thủ lĩnh chỉ vì để hấp dẫn sự chú ý của chúng ta. Vừa rồi tôi ngẫu nhiên đọc được suy nghĩ của James.” Edward sắc mặt trầm xuống, hình như rất giận, “Mục tiêu của hắn là Harry. Hắn cho rằng Harry vừa rồi lừa gạt hắn, khiến hắn nghĩ cậu ấy là ma cà rồng. Hơn nữa hắn muốn từ trong sự bảo hộ của chúng ta mà săn đuổi Harry, hắn xem chuyện này là một loại thú vui.”


“Này, Edward, bọn chúng không có can đảm trêu chọc chúng ta, có lẽ hắn chỉ nghĩ thế mà thôi. Nhưng Harry thật sự đã biến hai mắt của mình thành màu vàng.” Emmet liếc mắt nhìn Harry 1 cái, rồi quay đầu an ủi anh em mình.
Harry nhìn Emmet chớp chớp đôi mắt màu vàng của mình.


“Không —— mọi người không đọc được suy nghĩ của hắn. Hắn rất điên cuồng, hắn cho rằng đây là khiêu chiến. Hắn rất tự tin vào khả năng truy đuổi, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha. Vừa rồi quả thật nên giết hắn!” Edward căm hận nói.


“Edward ——, đừng lo lắng.” Thu hồi phép thuật biến sắc và thuật viễn thị, Harry nắm lấy cánh tay anh, chậm rãi nói, “Anh cũng biết em không phải người bình thường, hắn lại chọn lựa em làm con mồi, đó là bất hạnh lớn nhất trong kiếp này của hắn, thật sự rất đáng tiếc vì hắn có tên rất hay.”
...


Chiếc Volvo màu bạc dừng ở cửa nhà Swan thì mưa đã nặng hạt.
Harry nhanh chóng nhảy xuống xe, lao vào màn mưa, cổ tay lại bị kéo về.
“Edward?” Harry quay đầu hỏi.




“Harry, em không cần phải đi, bọn anh có thể giải quyết.” Edward nghiêm túc nhìn của cậu, trong giọng nói thậm chí mang theo một tia chờ mong, “Em cũng biết là, anh không thể chịu được việc em gặp nguy hiểm, em cũng không cần phải lo lắng cho Charles và Bella, bọn anh sẽ thay phiên canh gác ở gần nhà em.”


“Này, Edward. Không, em sẽ không bị thương, tin em đi. Em chỉ làm mồi, đem hắn dụ tới đây, sau đó để các anh giải quyết hắn. Em biết cho dù không có em, các anh cũng có thể giải quyết hắn, nhưng nếu hắn cứ mãi không xuất hiện, các anh cũng không có biện pháp, ít nhất Jasper và Emmet đã đồng ý kế hoạch của em. Em muốn người nhà của em tuyệt đối an toàn, mặc dù có các anh bảo vệ, nhưng vừa nghĩ tới Charles và Bella bởi vì em, mà bị săn đuổi, em không thể chịu được, cho nên em không muốn kéo dài, em muốn giải quyết nó!” Harry kiên định nhìn anh, chậm rãi tách khỏi tay anh, xoay người đi vào nhà.


Cậu biết chàng bạn trai ma cà rồng thích lo lắng cuối cùng đã thỏa hiệp, nếu vừa rồi Edward không muốn, cậu tuyệt đối không thể tách khỏi tay anh.


Harry hiện tại muốn dụ James đến tấn công mình, vậy thì đầu tiên cậu cần giả như rất hoảng sợ mà muốn trốn. Còn gia đình Cullen vì muốn “bảo vệ” cậu mà dốc hết sức.


Sau đó cậu muốn dẫn hắn tới một nơi ít ai lui tới, rồi tìm 1 lý do khiến thành viên nhà Cullen phụ trách bảo vệ cậu rời đi, tên James vốn cho rằng cho cậu là 1 con người bình thường có thể sẽ xuất hiện.


Lúc này, những thành viên nhà Cullen đang mai phục, không thể cách quá gần mà cũng không thể cách quá xa. Cách quá gần sợ bị hắn phát hiện, James rõ ràng cho thấy khả năng truy đuổi, săn mồi điêu luyện, lại còn là 1 ma cà rồng lâu năm đầy kinh nghiệm. Từ việc hắn là người đầu tiên ngửi được “mùi người” của Harry thì có thể nhìn ra được. Nhưng cách quá xa, sợ sẽ không kịp tới hiện trường.


Cho nên kế hoạch của bọn họ chính là để Harry dùng ngôn ngữ hoặc phép thuật cầm chân James, chờ tiếp viện đến. Nhưng Edward không đồng ý, bởi vì đối đầu với một kẻ đầy kinh nghiệm, với cơ thể yếu ớt như con người bình thường của phù thủy chỉ sợ sẽ không có lợi thế, anh không muốn để Harry gặp nguy hiểm, cho dù biết cậu có năng lực tự bảo vệ mình.


Nhưng anh vẫn không lay chuyển được cậu bạn trai phù thủy của mình, bởi vì Harry kiên trì, anh cuối cùng phải thỏa hiệp.
Đôi khi, sự “Tin tưởng” này thật sự là một loại dày vò, Edward thở dài, ai bảo anh lại yêu một vị phù thủy cùng giới tính vốn thích mạo hiểm chứ?


Có lẽ nên thừa cơ hội này khiến gia đình Cullen nhìn cậu với cặp mắt khác xưa, trong đầu Harry đã nhớ lại rất nhiều câu thần chú tăng cường phép thuật, có lẽ không cần chờ hắn đuổi tới cậu đã có thể kết liễu hắn.
Nếu trong tay có một cậy đũa phép và một cái chổi bay, thì sẽ rất hoàn mỹ.


Nhanh chóng chạy vào nhà, lớn tiếng kêu Charles và Bella, nhưng không ai trả lời. Harry làm ra bộ dáng khẩn trương. Trên thực tế, cậu sớm biết Bella đã đến nhà Christy còn chưa trở về, Charles đang tăng ca, trong nhà hoàn toàn không có ai.
Harry hoảng sợ chạy xuống cầu thang, dưới chân bị trượt, bổ nhào vào lòng Edward.


“Harry...” Edward có chút kinh ngạc nhìn cậu.


Harry ôm cổ anh, ghé vào lỗ tai anh thấp giọng nói: “Em đã nhắn với Charles, nói nhà anh cuối tuần có party, buổi tối em sẽ không về nhà, Carlisle sẽ giúp em che giấu đúng không? Nhưng, Edward, bây giờ là lúc biểu diễn, không phải sao?” Trong giọng của của cậu thậm chí còn lộ ra một chút hưng phấn.


Sau đó cậu buông anh ra, giả như lắp bắp mở miệng nói: “Xin lỗi, em muốn nói là, hắn thật sự sẽ tới giết em sao? Anh vì sao không biến em thành ma cà rồng chứ? Em yêu anh, Edward, em cam tâm tình nguyện cho anh biến thành ma cà rồng. Nếu em giống như các anh, hắn sẽ không đến giết em, phải không?”...


Edward nhìn thấy Harry đang một mình hưng phấn biểu diễn, thì lộ ra biểu tình dở khóc dở cười: “Harry, James bây giờ không có ở gần đây. Hắn không dám cách anh quá gần, nhiều nhất chỉ có thể đi theo từ rất xa, hắn không nghe được lời em nói.”


Harry thất vọng nhún nhún vai: “Vậy thì tiếc quá! Nhưng nếu làm động tác thì hắn cũng có thể thấy đi.”
Edward nhìn cậu 1 lúc, thở dài: “Em chưa từng thấy khẩn trương sao, Harry? Vậy thì, như em mong muốn!” Anh vươn tay ra, Harry lập tức nhào tới.


Vì thế, lúc đi ra khỏi cửa, thừa dịp chung quanh không có người đi đường, Edward ôm chặt Harry, nhanh nhẹn đem cậu nhét vào ô tô, bắt đầu cuộc chạy trốn trong mưa.


Thành viên nhà Cullen canh giữ gần gia đình Swan, là Esme và Rosalie, vì đề phòng James thật sự tấn công Charles hoặc Bella trở về nhà vào buổi tối. Bởi vì Harry sử dụng phép thuật, Alice không thể biết trước toàn bộ nội dung, nhưng cô thấy được Victoria đang chạy trong bóng đêm, cô ta hẳn là người giúp đỡ của James, còn tên Lorant kia hình như không tham gia.


Alice, Jasper và Carlisle mang theo đồ vật có mùi của Harry “dẫn dụ” James và Victoria, vừa phải làm giống thật, lại phải bảo đảm James sẽ không thật sự bị mê hoặc, cuối cùng tiếp tục đuổi tới địa điểm mai phục. Còn Edward thì phụ trách hộ tống người yêu con người yếu ớt của mình đến nơi “an toàn”.


Chiếc Volvo màu bạc trên đường cao tốc chạy như bay.
Một phen quẹo gấp, đi vào rừng cây tối đen bên ngoài thị trấn Forks, tóe lên nước bùn.


Nơi đó, hoàng hôn âm u đã hoàn toàn biến thành màn mưa hắc ám. Bóng tối trong khu rừng, những cây thông cao lớn giữa màn mưa tạo ra bóng dáng âm u, giống như hình ảnh của bọn quỷ quái dữ tợn lúc Haloween.


Hơn nửa giờ sau, chiếc Volvo dừng ở một ngôi nhà gỗ bỏ hoang, tấm biển xiêu vẹo trước căn nhà, viết “Xưởng cưa Forks”.
Đúng vậy, nơi họ tới, là nơi trước kia Edward và Harry cùng nhau bắt đám tội phạm truy nã, cứu được cô bé Bree.
Mấy tháng trước sau vụ tội phạm truy nã, nhưng chưa bị dỡ xuống.


Rời nhà không tính quá xa, ít ai lui tới, dễ trốn... Lúc tìm kiếm nơi thích hợp, Harry lập tức muốn đến nơi này.
Mạo hiểm mưa to, Edward mở cửa xe ra, gần như là ôm theo Harry đi vào nhà gỗ.


Không gian ẩm ướt và tối đen đối với ma cà rồng không hề ảnh hưởng, Edward rất nhanh tìm được công tắc trên tường, mở đèn điện.
Bóng đèn loáng hai cái, mới chậm rãi sáng lên. Có lẽ là thời gian quá lâu, ngọn đèn nhá nhem cực kỳ ảm đạm, khiến cho trong nhà có cảm giác hắc ám khó hiểu.


Harry cả người ướt đẫm cuộn mình trong ***g ngực cứng rắn lạnh lẽo của Edward, hơi nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng thở hào hển.
Sau đó, hai người dựa ở góc phòng, không ai nói gì.
Chung quanh cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi ào ào bên ngoài lọt vào tai, trong phòng không khí cũng trầm xuống.


Không đến hai giờ, gương mặt tái nhợt của Harry nổi lên hai vệt đỏ không bình thường, bắt đầu lạnh run.


“Harry, em có khỏe không? Chúng ta vốn nên mang vài bộ quần áo tới, em xác định em thật sự không bị bệnh chứ?” Cảm nhận được thân nhiệt Harry đối với con người mà nói đã cao không bình thường, Edward thấp giọng nói, trong ánh mắt màu vàng hiện lên một nét lo lắng.


Harry hoàn toàn không trợn mắt, vẫn là bộ dáng yếu ớt: “Em có thể sử dụng phép thuật làm khô quần áo, nhưng đó không phải là diễn viên chuyên nghiệp nên làm. Hơn nữa, Edward, anh phải tin tưởng phép thuật có thể làm cho em tăng nhiệt độ cơ thể, như vậy anh có thể dùng lý do tìm bác sĩ cho em, mà rời đi. Dù sao thì chiếc Volvo của anh cũng không còn nhiên liệu, mưa lớn như thế, anh lại không thể cõng 1 người đang bệnh đi bệnh viện.”


“Được rồi, được rồi. Anh thấy em hoàn toàn không giống bị đuổi giết, thậm chí còn có chút...” vô cùng hưng phấn.
Đương nhiên, câu kế tiếp Edward không nói ra miệng.


Biết ý của Edward, Harry không mở miệng. Trên thực tế, trong lòng cậu quả thật khá hưng phấn. Không chỉ bởi vì sắp đến lúc chiến đấu, mà còn...
Mưa to, ở nơi sâu trong rừng, nhà gỗ bỏ hoang, quần áo ướt đẫm, hai người ôm chặt nhau... Không khí cực kỳ tốt, nếu như không có kế hoạch săn mồi này thì tốt rồi.


Harry bất đắc dĩ thở dài.
Chần chờ một chút, cậu ôm sát eo Edward, không thành thật ở trên người anh nhéo hai cái, hướng đôi môi bởi vì nóng lên dán trên cổ lạnh lẽo của anh.
“Này, Harry ——” cậu nghe được tiếng hít sâu của anh, cùng với tiếng nói qua kẽ răng.


Sau đó Edward rất nhanh vươn tay đè lại người đang “sinh bệnh nặng” nhưng vẫn lộn xộn.
Harry mở to mắt, nghi hoặc nhìn chàng bạn trai ma cà rồng của mình.
“Nếu anh là em, anh sẽ không tiếp tục lộn xộn.” Edward nhếch môi nhìn cậu.


“Khụ ——, nên biết, dùng phép thuật làm tăng nhiệt độ cơ thể, cũng không phải là 1 chuyện thoải mái, em thích sự lạnh lẽo trên người anh, Edward.” Harry tiếc nuối dừng động tác của mình.
“Chuyện đó với anh mà nói cũng không hay.” Edward liền nói.
=====================================================


sắp vào phim hành động rùi đấy các nàng, mua bắp rang nước ngọt sẵn nhá






Truyện liên quan