Chương 62: Mẹ ơi, mẹ sai rồi a

Trên cành cây cổ thụ cao cao, phía xa xa, một thân ảnh lả lướt đứng bên một thân hình cục súc.


"Ngọc Thanh, muội có cách nào nói một tiếng với Tông mẫu Ma Cô không? Ta cần xem chi chủ thế nào? Hoa Nhạc chi chủ mở "Vực" từ hôm qua đến giờ. Ta chẳng có cách nào vào được cả. Giờ ta lại là kẻ ăn nhờ ở đậu nhà tên nhãi kia rồi, chẳng biết chi chủ có làm sao không?"


"Ta thấy huynh có vẻ thích ở cùng tên nhãi đó rồi. Cơm no, rượu say, lại có người để kể lể. Sướng quá chứ lị"
"Bậy, bậy, tôi tớ như ta, ngàn năm vẫn muốn làm tôi tớ. Thằng nhãi kia có cái hay của nó, thế mới múc được con gái nuôi của muội chứ. Cẩn thận nó múc luôn muội đó, haha"


"Trên Thanh Lục Tinh này, có kẻ nào xứng với ta. Hoặc ít nhất là có thể thõa mãn ta. Ta thật là cũng muốn một lần, thử Bát Mạch Kỳ Kinh vi diệu của Loạn Loăn a. Cái thứ ɖâʍ thủy ch.ết tiệt của Hiên Viên, ta trúng phải thật oan nghiệt, chỉ có lợi cho nam nhân, còn ta phải chịu đựng bức rức hàng ngày. Tông chủ và Tông mẫu mai danh ẩn tích. Ta thật không rõ đang nơi nào. Sự việc Huyền Vũ phản bội lại gây tiếng tăm cho Đông Nhạc Thái Sơn tông. Khỏi tông môn nào dám ngấp nghé đến nơi này nữa. Yên bình phát chán"


"Không có cách nào sao, lỡ như chi chủ...?"
"Huynh đừng lo quá, ở Thanh Lục tinh này, có kẻ nào dám đùa giỡn Hoa Nhạc chi chủ"
"Có đấy"
"Đứa nào?"
Quảng Mục chỉ chỉ tay về phía căn nhà gỗ.
"Thằng đầu đất đó"


Trận sáng nay thắng lợi quá dễ dàng, chỉ tốn mỗi bình rượu nhỏ, với chịu đựng lắng nghe lão già tự kỷ kia chém gió mà thôi. Vui thì phải ăn mừng mới được. Còn trận ngày mai thì quên đi, dù sao mục đích cũng đã đạt được. Các phúc lợi khác cũng nhận được như hạng một, hạng hai à. Chẳng cần liều mạng để mất mạng nữa.




Ni Na A Min và Sương Nhi, đứng đợi từ lúc hắn rời đi, hai nàng kiên trì đứng ngóng tình nhân trở về. Lần này, cho dù là chàng mang về một mỹ nhân nào đó cũng được. Chứ chỉ mang xác về thì kiếp này hai nàng coi như bỏ.
Xa xa có bóng dáng.


Nhìn Đống Cống kệ nệ vác con gì đó thật to, máu vẫn đang nhỏ từng giọt, làm hai nàng quáng gà hú hồn, nước mắt lại sắp rơi.


Nhìn kỹ lại thì thấy phía sau, Đại Du cầm Thanh Thượng Huyền Lục kiếm chém qua chém lại mớ cây dại ven đường. Bảo vật tốt thế này, lại dùng không đúng chỗ à nhen. Hành động ngu xuẩn đó, khiến inh trí thanh kiếm có vẻ bực tực. Mới hôm qua hợp một thể với tên này chém giết thả ga. Thế mà hôm nay lại mang ta đi chém rác, vong ân bội nghĩa. Tung lên một cái, Thanh Thượng Huyền Lục kiếm thoát khỏi tay hắn bay vút về phía Ni Na A Min.


"Phu quân, chàng hư quá đi. Đây là bảo vật mẹ nuôi cướp được từ đảo quốc ngoài biển khơi. Mang trong mình sáu loại khí tức hiếm lạ khác nhau. Thiếp tu luyện lắm mới mở được một khí. Thế mà chàng lại đem đi chém bậy bạ"


"Hà hà, chỉ là một thanh vũ khí thôi mà. Một vật thì có nhiều công dụng khác nhau. Ta tính lát nữa dùng nó để xẻ thịt con thú rừng này đây. Thịt nó ngon nhưng da nó vừa cứng vừa dày, khó mổ, khó xẻ thành miếng lắm"


Thanh Thượng Huyền Lục kiếm rung lên dữ dội. Nó muốn phóng về phía Đại Du chọt vô mồm hắn. Ni Na A Min buộc lòng vận khí giữ lại, vuốt ve nó mới chịu yên.
Đại Du thấy vậy cũng ngạc nhiên, mấy thứ có linh trí này cũng thông minh chẳng khác gì trí tuệ AI ở địa cầu a, phải kiếm một món mới được.


Đại Du và Đống Cống đang xây thêm một căn nhà gỗ nho nhỏ nữa bên cạnh. Tính cả Ni Na A Min thì bây giờ hắn đã có ba mỹ nhân và một nữ tỳ ɖâʍ đãng bên cạnh. Đôi lúc cần riêng tư với ai đó thì cũng có chỗ tâm sự.


Rời khỏi thung lũng, tưởng thế là hay. Cuối cùng thì hắn cũng cù bơ cù bất, không nhà không cửa. Hắn đành phải chọn cái mảnh đất thuộc khu vực phàm nhân tham gia thí luyện này, làm nơi nương tựa, trồng rau nuôi cá như kẻ đích thực đã cởi áo về vườn.


Một mùi hương êm dịu kích thích thần kinh thăng hoa. Ngoài Quảng Mục lại đến ăn ké, lại có thêm một vị khách không mời cũng tự đến. Vị khách không đứng đắn, cứ ép sát thân thể thơm phưng phức vào hắn, đôi bàn tay thỉnh thoảng không thật thà hơn cả hắn.


"Ngọc Thanh trưởng lão, có thể ngồi xa xa ta một tí không? Sức chịu đựng của ta đối với mỹ nhân rất kém a. Lỡ mạo phạm thì cái mạng nhỏ của ta chẳng giữ nổi à"


"Thế nào? Ngươi hốt được con gái ta, lại to mồm nói thích cả ta. Giờ ta tự mang hàng họ đến dâng tận miệng, ngươi lại chối đây đẩy là sao? Đây nè, ngon thì chơi đi"


"Cái này... Ta bị nàng hốt mới đúng, lúc đó ta nào biết Ni Na A Min có mẹ nuôi xinh đẹp như thế này., lại là trưởng lão. Ta không phải là kẻ quân tử gì, nhưng nhất quyết không thể là kẻ tiểu nhân a"


"Ý ngươi là, con gái ta ép buộc ngươi? Ép thì sao? Người khen ta như vậy, vậy bây giờ ta ép ngươi về núi hầu hạ ta tới ch.ết, ngươi có nguyện ý không?"


"Bây giờ ta nói nguyện ý, thì chẳng khác nào bây giờ ta tự giết mình. Ngọc Thanh trưởng lão, ta biết ngươi nói đùa, nhưng đùa dai đùa đau như thế ta khó xử lắm a. Nồi nào vung nấy, đời này ta không sợ gì, ta chỉ sợ thê tử của ta quá mạnh mẽ rồi đè đầu cưỡi cổ ta thôi"


Đại Du nói xong vội vàng nhảy phóc qua ngồi giữa Ni Na A Min và Sương Nhi, làm hai nàng cười hả hê, phu quân mạnh mẽ trên chiến trận, giờ chẳng khác nào đứa nhóc bị mắng oan, lý tưởng quá chứ lị.
"Miệng lưỡi, thế lúc ngươi mạnh mẽ hơn ta, ngươi có đè ta ra chơi không?"


Má, gặp nhạc mẫu có sở thích chơi khăm. Ngu gì không đè. Ai bảo ngươi hấp dẫn hơn cả đùi heo chín vàng thế kia, nam nhân nào chả muốn gặm, đừng ép ta chơi cả mẹ lẫn con nha.
"Mọi người cứ tự nhiên, ta sực nhớ ra ba ngày rồi ta chưa giải quyết nỗi buồn"


Đại Du nói xong ba chân bốn cẳng vọt lẹ. Bảo bảo có chiếc quần nhỏ nhốt lại, không thì chắc chui xuống đất cũng chẳng rửa sạch hết nỗi oan này.


Cơm no rượu say vẫn chưa thấy Đại Du trở lại, mới ra mắt mà thằng này đã thấm đòn mẹ vợ rồi, không đánh cũng khuất phục. Phải đến khi Ni Na A Min đi tìm, mới phát hiện hắn ngâm mình ở đầu dòng suối nhỏ ở xa căn nhà gỗ. Phu quân của nàng, nằm ngủ mà chảy cả nước dãi, miệng cười đê tiện. Chẳng biết đang nằm mơ cái gì mà cái mặt ɖâʍ dê đê thế kia. Tay lại đặt ngay háng nữa chứ.


Khủng quá a.
Nhìn bảo bảo của hắn ngóc đầu thẳng đứng, hướng thẳng lên trời, tâm hồn của Ni Na A Min rụng rời mất rồi. Nàng ặng lẽ thoát y rồi tiến đến bên hắn, đôi môi ngọt ngào khẽ chạm nhau làm hắn giật mình bừng tỉnh. Mới mơ quất mẹ giờ thật thì quất con, sướng a.


Gì chứ lần đầu tiên anh đây rất có kinh nghiệm, đôi bàn tay thuần thục, cái mỏ mân mê hết cơ thể trắng hồng trước mặt. Kích thích, khơi gợi từ từ các điểm nhạy cảm của mỹ nữ.
Sướng quá.
Sao mẹ nói nam nhân kẻ nào cũng hỗn đản, không đáng tin như nhau? Mẹ ơi, mẹ sai rồi a.


Mớn trớn đã đời, bảo bảo như thằng nông dân không ngừng đào đất ngoài cửa động, lên lên xuống xuống làm thân thể của Ni Na A Min cũng giật giật theo. Tiếng ưm ưm nhỏ nhỏ kéo dài, khi nào có không gian riêng tư, phải la lớn mới đã, thần trí mơ mơ của nàng màng màng rồi.


"Phu quân, đừng làm thế nữa, thiếp chịu không nỗi, thiếp sẵn sàng rồi"
Ọt...


Sương Nhi đợi mãi chẳng thấy hai người trở về, hay hai người đó đang làm gì có lỗi với nhau, đi rình phát xem có kích thích không à. Thế là cô bé mặt ɖâʍ chầm chậm men theo dòng suối, đi theo hướng Ni Na A Min lúc nãy. Nhìn dòng nước có chút màu đỏ khác lạ. Nguy rồi, chẳng lẽ cả hai gặp nguy hiểm. Chẳng nói chẳng rằng, chạy thục mạng lên đầu nguồn tìm kiếm.Nguy hiểm đâu chẳng thấy, chỉ thấy bản thân cũng nhanh chóng rơi vào ma trảo của sư huynh.


...
Bên bếp lửa nhỏ.


Với chiếc tai cực thính của cao thủ, nghe cũng hiểu, chứ chẳng cần nhìn, cũng biết bọn nhóc kia đang làm gì. Ngọc Thanh cả người vặn vẹo khó chịu, Hương Tiên Chi Thể lại phát tác. Quảng Mục bên cạnh nhìn sự muội gợi tình mà phải nuốt nước miếng liên tục. Nãy giờ tội thằng nhãi kia quá a, ta cao tuổi mà cũng gục, nói chi trẻ trâu như ngươi. Hay là... qua nay tư tưởng tầm bậy xuất hiện nhiều quá, thật có lỗi với Hoa Nhạc chi chủ quá.


"Sư huynh, ta..."
"Ta hiểu rồi, đỉnh núi kia nhé"
"Chỉ bên ngoài thôi nhé"
...


Đống Cổng cũng phẩy mông chạy mất. Bọn họ ăn no uống say xong, rồi lại kéo chơi nhau tập thể thế này. Bỏ ta ở đây, ta ở đây sao chịu nỗi. Hắn nhanh chóng chạy về với đám tiểu thiếp. Mớ hạt bắp sư huynh hắn tặng, làm tối nào đám thê thiếp cũng phải lạy lục xin tha. Làm hắn chưa bao giờ thấy tự tin trong cuộc sống như thế này. Quyền lực có thể làm ngươi ta run sợ, nhưng ɖâʍ lực có thể làm mỹ nhân khuất phục, vế sau tốt hơn à.


Thú nữ Thi King Kông chẳng hiểu chuyện gì xảy ra a. Lủi thủi một thân một mình ở lại dọn dẹp tàn cuộc. Có lẽ thời gian này là thời gian hạnh phúc nhất của cuộc đời nàng từ thuở nào tới nay. Sống an nhàn thế này, là điều nàng đã từng mơ. Còn ân ái nam nữ, đối với nàng là điều xa xỉ.


Thân thể thú nữ to đùng động đậy bên dòng suối, hóa ra là đang rửa vật dụng nấu ăn. Dù gì cũng là tu giả tu tiên, thế mà được làm cái công việc của kẻ hầu người hạ này, lại vui mừng đến nỗi chảy cả nước mắt.






Truyện liên quan