Bản văn án edit của nhà meomup1412.wordpress.com :



Xuyên không sống lại một lần, hắn không có gì oán hận, cái thế giới toàn là kẻ địch kia, trừ bỏ thanh kiếm này, hắn hai bàn tay trắng, càng không có gì lưu luyến.



Tưởng rằng chắc chắn phải chết, lại lần nữa có được tân sinh mệnh, còn không tốt sao?



Ngày thường, hiếu thuận mẫu thân đại nhân cao quý, khiêu khích phụ thân đại nhân vô vị,



Đùa giỡn đám bằng hữu ngu xuẩn, khi dễ đám huynh đệ không an phận,



Hoặc chạy lên tuyết sơn, tìm đối thủ luận bàn một chút kiếm pháp.



Cuộc sống tạm bợ này đích thực dễ chịu,



Nhưng mà, đối thủ thân thiết của hắn, y sao lại khiến hắn khó xử như thế?



◊◊◊



Y được người đời xưng danh Kiếm Thần, cô lạnh như tuyết, cao ngạo như mây,



Trên tuyết sơn nhấm nháp vô hạn tịch mịch, leo lên đỉnh cao tối thượng của kiếm đạo,



Trừ bỏ kiếm, không người bầu bạn, chính là nhân sinh của y.



Không nghĩ đến, bất ngờ tương ngộ một thanh kiếm khác, khiến cuộc đời y có thêm đối thủ, thêm bằng hữu, không lại cô đơn một mình.



Chỉ là, y yêu sâu sắc đối thủ, tại sao lại muốn y hiểu được, kiếm nguyên lai cũng có tình.



Cảnh cáo: truyện này tuyệt đối không phải đồng nghiệp văn Tây Môn đại nhân, đừng nhầm lẫn a. Đặc biệt cảnh cáo!

Truyện ngẫu nhiên