Chương 92: Hoàn Cảnh Bộ Tộc Của Shia (3)

Một ngày kia ở chỗ tộc Haulia, một sinh linh cất tiếng khóc chào đời, cả thố nhân tộc chào đón thành viên mới của mình, một đứa bé gái bất thường. Với một thố nhân bình thường, họ mang trong mình mái tóc màu xanh ngà của biển, nhưng điều đó khác ngược hoàn toàn so với đứa nhỏ này, tóc nó màu xám pha chút xanh nhạt. Không dừng lại ở đó, đứa trẻ còn có khả năng sử dụng ma pháp, một thứ mà không một Á Nhân nào làm được, khả năng trực tiếp thao túng ma thuật. Hơn thế nữa, nó có thể dùng khả năng đó để thi triển một loại phép thuật đặc biệt.


Dĩ nhiên là cả tộc lúc ấy bối rối cực độ. Đứa trẻ này hoàn toàn không thể nào được sinh ra trong Thố Nhân tộc được, không, phải là trong toàn thể Á Nhân. Sức mạnh đó là thứ mà chỉ có Quỷ Thú mới sở hữu. Nếu vào những nơi khác, đứa trẻ đó khi mới sinh ra chắc chắn sẽ bị phân biệt đối xử và ghẻ lạnh, nhưng đây là tộc Hauli, một tộc đàn hiền hòa nhất trong tất cả, coi nhau thân như ruột thịt giữa hàng trăm tộc nhân. Cuối cùng cả tộc quyết định nuôi nấng đứa bé.


Nhưng cái kim trong bọc rồi có ngày rồi cũng sẽ lòi ra, nếu sự tồn tại của con bé bị phát giác bởi chính các Á Nhân dị tộc khác trong quê hương của họ, Fair Bergen (フェアベルゲン), con bé chắc chắn sẽ phải chịu hành quyết. Vì sự bao che của mình, cả tộc Haulia rồi cũng sẽ bị coi như đồng dạng với quỷ dữ. Chiếu theo luật của vùng đất này, nếu một ác quỷ được phát hiện, nó phải ngay lập tức bị hành hình, từng có một Á Nhân đã bị xua đuổi khỏi quê hương này vì dám thả Quỷ Thú rời đi. Thêm vào đó, trong tất cả các tộc đàn tại đây cũng tồn tại mâu thuẫn và kỳ thị, nếu một bộ tộc nào đó có khả năng sử dụng ma pháp, họ sẽ bị bức bách ra làm tường chắn sống chống lại con người và loài Quỷ . Vậy nên sẽ là hoàn toàn bình thường nếu một ai đó sở hữu ma pháp đi vào nơi đây mà biến mất hút luôn trong này.


Thế cho nên thố nhân tộc Haulia đã ẩn giấu lại tất cả và nuôi nấng đứa bé gái đó lớn lên trong suốt 16 năm qua. Nhưng cuối cùng cũng không che đậy được mãi, con bé đã bị một ai đó nhìn thấy. Chính vì vậy, cả tộc đã phải nhanh chóng bỏ trốn tới Lâm Hải (hay Biển Rừng - Sea of Trees - 樹海) trước khi bị bắt lại bởi người của Fair Bergen.


Những người khác đã quyết định di tản đến vùng núi phía Bắc trong thời gian tới, ít ra nơi đây còn có thể sinh sống được nhờ vào nguồn tài nguyên nơi đây. Mặc dù vùng đất này còn chưa được khai hóa, nhưng như vậy còn may hơn khối lần sao với bị Đế Quốc bắt được hay bị bọn buôn bán nô lệ rình rập.


Nhưng nỗ lực của cả tộc hoàn toàn đổ bể trước sức mạnh của nhóm binh lính đến từ Đế Quốc. Mặc dù đã đến “Lâm Hải Haltina ”, nhưng tất cả nhanh chóng bị phát hiện bởi các binh lính đóng đồn trú ở đây. Chẳng còn thời gian đâu nghĩ đến việc tại sao bọn họ (binh lính)lại đóng quân tại nơi này nữa, cả Thố Nhân tộc cuống quýt quay đầu chạy về phương Nam.




Mặc dù các bậc cha chú trong tộc đã cố gắng lấy thân mình che chắn lại để phụ nữ và trẻ em có thể rời đi được, vẫn có một sự cách biệt không nhỏ giữa những người lính chính quy được đào tạo để chiến đấu kết hợp với sử dụng ma pháp thành thạo và những thành viên của một bộ lạc mà trước giờ chỉ sống trọn trong an lành và yêu chuộng hòa bình. Khi cả tộc kịp nhận ra sự cách biệt đó, hơn một nửa trong số họ đã bị bắt lại.


Số còn lại càng tuyệt vọng hơn trong cuộc đào vong và rồi họ đến rặng núi Raisen hùng vĩ này. Quân đội vương quốc đã truy đuổi mãi cho đến tận nơi đây thì dừng lại, vùng đất trước mặt ma thuật bị cấm sử dụng. Trước khi mọi việc ổn thõa, cả tộc sẽ chờ tại đây, họ cứ mong ngóng không biết rằng giữa sự tấn công của Quý Thú và Nhân tộc thì không biết ai sẽ rút đi đầu tiên.


Tuy vậy, các nhóm binh lính đã không thực sự rút lui hoàn toàn. Cả đội quyết định chờ tại lối vào dưới chân núi và đóng trại tại đây với mục đích chờ tộc thố nhân bị Quỷ Thú tấn công chui ra.


Hiển nhiên chuyện đó xảy đến, những quái vật bắt đầu nhào ra tấn công bộ lạc và rồi đến sau cùng, họ không lòng đành phải đầu hàng trước các binh lính của Đế Quốc. Giữa việc trốn thoát ra từ hẻm núi hoặc vượt qua lũ quỷ, cả tộc Haulia chỉ còn một sự lựa chọn, họ quyết định…nhảy xuống vực núi.


“…Khi mới đến, tất thảy hơn 60 người, nhưng chỉ 40 trong số đố thoát được. Những người còn lại rồi cũng sẽ bị hành quyết nếu cứ tiếp diễn như vậy.”


Từ lúc bắt đầu câu chuyện cho đến bây giờ, Shia luôn cố gắng thu hút sự chú ý của hai người trước mặt bằng cách biểu lộ cảm xúc tiếc nuối dân trào và cay đắng trên khuôn mặt mình. Shia là một tồn tại đặt biệt giống Hajime và Yue, không cần bàn cãi về việc này. Lúc Shia điềm tĩnh, cô trông giống hệt Yue.


Sau khi nghe câu chuyện của Shia, Hajime thẳng thắn đáp lời không do dự.
“Tôi từ chối”






Truyện liên quan