Chương 94: Giao Ước Hoàn Tất (2)

“C, cảm ơn anh rất nhiều ! Ư ư ~, tốt rồi~ thực sự tốt quá~”
Shia khóc nấc trong niềm vui sướng. Thế rồi, cô bất chợt đứng dậy vì giờ họ không còn nhiều thời gian mà để phí phạm nữa.
“Ư, ừm, cảm ơn anh ! V, vậy tôi có thể gọi anh là gì …”


“Hửm ? Giờ cô nhắc tới điều đó … Tôi tên Hajime, Nagumo Hajime.”
“…Yue.”
“Tôi hiểu rồi, Hajime-san và Yue-chan.”
Shia lẩm nhẩm tên của họ nhiều lần để ghi nhớ chúng. Thế nhưng, Yue bất mãn ra mặt và phản đối cô.
“…. Dùng –san đi, con thỏ thất bại kia.”
“Phư ế !?”


Giọng điệu ra lệnh của Yue khiến cho Shia bị bối rối, có vẻ như cô ấy nghĩ rằng Yue nhỏ tuổi hơn vì Yue có ngoại hình nhỏ nhắn. Tới khi biết được rằng Yue là một ma cà rồng và còn lớn tuổi hơn cô, cô ngay lập tức xin lỗi bằng cách phục người xuống. Với Yue, không phải là cô ghét gì cô ấy. Mặc dù không biết tại sao nhưng … khi Yue nhìn vào phần nào đó trên cơ thể của Shia có vẻ như có sự ghét bỏ trong ánh mắt cô, mặc dù đó không phải là lý do chắc chắn gì cho cam !


“Thôi nào, giờ ra đằng sau xe đi con thỏ mặt dày kia.”


Hajime, vốn quen với đầu óc trong sáng của Yue, hướng dẫn Shia nhảy lên xe. Và việc đó gây nên sự khó xử tiếp theo cho Shia. Không thể trách cô được vì ở thế giới này không có loại xe 2 bánh nào có thể chuyển động bằng cách nạp ma lực cả. Tuy vậy, do Shia hiểu rằng đây là một dạng xe cộ, Shia chậm rãi ngồi xuống phía sau Yue.


Mặc dù đó là một ghế đôi sử dụng một loại da Quỷ Thú nào đó, nhưng vì Yue nhỏ con nên có đủ khoảng trống cho họ ngồi. Shia, vốn đang bị ngạc nhiên bởi sự mềm mại của chiếc ghế, bắt đầu nghiêng về phía trước Yue, ép “vũ khí” của mình vào cô ấy.




Bị ngạc nhiên bởi cảm giác bất ngờ đó, Yue bắt đầu đứng dậy và tiến ra ngồi đằng trước Hajime. Vóc dáng nhỏ bé của cô công chúa ma cà rồng hoàn toàn vừa khít trong vòng tay của Hajime. Hiện tại, Yue cảm thấy khó chịu bởi “thứ vũ khi đó” đã tấn công cô. Hajime chỉ có thể cười trừ sau khi đoán ra phần nào lý do trong khi Yue - đang tin tưởng trao trọn thân mình vào lòng Hajime thì lại mang một cảm giác cay đắng.


Shia có vẻ vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra khi hỏi “Ơ ? Sao vậy ?”, rồi vô tư ôm eo của Hajime đầy hạnh phúc luôn. Hajime – vẫn tỏ ra như thường lệ - chỉ đổ ma lực của cậu vào chiếc xe ma thuật 2 bánh của mình và lái nó. Không phải là cậu ta có phản ứng hay gì nếu như bạn hỏi cậu ta cảm giác lúc đó. Nhưng nếu cậu mà bảo là không có gì thì đó quả là một lời nói dối trắng trợn.


Không nhận ra sự đấu tranh tâm trí đang diễn ra trong Hajime và Yue, Shia hỏi qua vai của Hajime.


“Ư, ưm. Mặc dù chạy nhanh hơn thì sẽ tốt hơn … Đây có phải là một chiếc xe không ? Nó là loại gì thế ? Hơn nữa, Hajime-san và Yue-san là những người sử dụng phép thuật, phải không ? Kể cả khi không thể sử dụng ma lực ở nơi đây …”
“À~, tôi sẽ giải thích trên đường đi.”


Trong khi nói thế, Hajime gia tăng ma lực của cậu và tăng tốc chiếc xe. Chiếc xe lao đi một cách êm mượt, và qua vai của Hajime, tiếng hét “Kyaaaa~!” của Shia thốt ra ngày càng rõ to. Mặt đất và vách núi trông như đổ về phía sau khi chiếc xe của họ tiến về phía trước.


Ở dưới hẻm núi Shia càng lúc càng ôm chặt Hajime hơn trong khi mắt cô thì nhắm lại vì tốc độ của chiếc xe, thế rồi một hồi sau có lẽ vì đã quen với điều đó, Shia nhanh chóng trở nên phấn khích. Khi Hajime chạy theo hình vòng cung để tránh 1 tảng đá lớn trên đường, cô ta liền hét lớn lên đầy phấn khích.


Trên đường đi, Hajime bắt đầu giải thích tại sao họ có thể sử dụng ma lực và lái chiếc xe này, về việc tại sao cánh tay của Hajime giống như một vật tạo tác. Shia chỉ có thể mở to mắt ra mà kinh ngạc.


“Ể, vậy là, cả 2 người đều có thể trực tiếp thao túng ma lực, cũng như có khả năng sử dụng các pháp thuật đặc trưng ư…”
“À, đại loại vậy đó.”
“… N.”


Sau một lúc tâm trí của Shia trở nên trống rỗng trong sự kinh ngạc, bất thình lình, cô ấy đổ mặt về phía vai của Hajime. Và rồi, bằng cách nào đó bắt đầu thổn thức.


“... Giờ thì chuyện gì nữa đây ? Lúc thì nhặng xị cả lên, sau đó trở nên chán nản và giờ thì lại khóc lóc … Cảm xúc của cô lộn xộn thật đấy.”
“… Đã lâu lắm rồi ?”


“Cái gì là lâu lắm rồi chứ ?” | “Ý anh là sao ? Tôi rất bình thường đấy ! …. Chỉ là, khi tôi nghĩ rằng tôi còn không cô đơn nữa …. Việc đó làm cho tôi cảm thấy hạnh phúc…”
“”……””


Có vẻ như vì năng lực của cô ấy giống với đám Quỷ Thú, cô đã luôn nghĩ rằng cô chỉ có một mình trên thế giới này và nó làm cô cảm thấy cô đơn. Được sống dưới mái ấm gia đình trong 16 năm liền và được coi như 1 thành viên gia đình dù việc đó mang lại hiểm hoạ cho họ, thậm chí phải chạy trốn vào Thụ Hải chỉ vì cô, đó có lẽ là tình yêu thương của họ. Kể cả thế, à không, chính bởi vì thế, mà cô có thể cảm nhận được cảm giác cô đơn rằng “Cô ấy khác biệt so với những người khác”.


Nghe thấy những lời của Shia, Yue trở nên im lặng trong khi đang suy nghĩ. Có vẻ là khuôn mặt thiếu biểu cảm của cô đang mất đi nhiều màu sắc hơn. Hajime thì bằng một cách nào đó có thể hiểu được những cảm xúc của Yue bây giờ. Chắc chắn rằng, tình huống của Yue gần giống với của Shia. Cả 2 người đều có khả năng thao túng ma thuật trực tiếp và sử dụng ma thuật độc nhất, và với việc này không một ai ở xung quanh có thể được gọi là “đồng bào” [4] của họ cả.






Truyện liên quan