Chương 9

4. Nghệ thuật tám chi (tt)


Công Viên Trung tâm vào tiết trời thu là một khu rừng màu sắc sặc sỡ. Những hàng cây bao quanh cánh đồng chuyển sang màu sắc tươi sáng nhất và bao lấy sắc xanh lá bằng sắc vàng óng, đỏ, nâu đỏ và vàng nâu. Đây hẳn là một ngày đẹp trời để cho một cuộc đi dạo lãng mạn qua công viên và trao nhau những nụ hôn trên một cây cầu đá. Nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra. Rõ ràng, hiện giờ Jace chỉ coi công viên là một phiên bản mở rộng của phòng luyện tập trong Học Viện, và là nơi Clary sẽ được học các bài tập di chuyển trên địa hình khó, chạy trốn và kĩ thuật ẩn nấp, cũng như giết quỷ bằng tay không.


Thường thì cô sẽ rất thích học giết quỷ bằng tay không. Nhưng hôm nay, có gì đó về Jace khiến cô bận tâm. Cô không thể rũ bỏ cảm giác rằng có chuyện gì đó cực kỳ không ổn. Giá mà có chữ rune nào buộc Jace nói ra điều anh thật sự cảm nhận thì tốt. Nhưng cô chưa từng tạo ra một chữ rune nào chứa đựng khả năng đó. Thật quá quắt khi dùng sức mạnh của mình để kiểm soát người khác. Và hơn nữa, kể từ khi vẽ ra chữ rune ràng buộc tại Idris, sức mạnh của cô dường như đã ngủ vùi. Cô không còn cảm thấy muốn vẽ những chữ rune cổ xưa hay tạo ra chữ rune mới. Cô Maryse nói họ có thể mời một chuyên gia chữ rune tới dạy cô trong quá trình luyện tập, nhưng tới nay vẫn chưa đâu vào đâu. Cô thật sự không nghĩ nhiều tới điều đó. Cô phải thừa nhận mình không chắc có nuối tiếc nếu sức mạnh của cô biến mất mãi mãi không.


“Rồi sẽ có lúc em phải đụng độ với một con quỷ trong tình trạng không có vũ khí trong tay,” Jace nói khi đi qua một hàng cây chi chít những chiếc lá đủ gam màu từ xanh lá cho tới vàng rực. “Lúc đó, em không được hoảng. Trước tiên, em phải nhớ rằng mọi thứ đều có thể dùng làm vũ khí. Một cành cây, một nắm tiền xu - chúng mạnh ngang một nắm đấm sắt đấy - một cái giày, bất cứ cái gì. Thứ hai, luôn nhớ rằng em là vũ khí. Về mặt lí thuyết, khi em hoàn tất khóa huấn luyện, em có thể đá thủng tường hay hạ gục một con nai sừng tấm chỉ bằng một cú đấm.”


“Em sẽ không bao giờ đấm nai,” Clary nói. “Chúng đang có nguy cơ bị tuyệt chủng.”
Jace hơi nhếch môi cười và quay sang nhìn cô. Họ đã tới khoảnh trống được bao quanh bởi những cái cây. Những chữ rune khắc trên những thân cây xung quanh, đánh dấu nơi đây là lãnh thổ của Thợ Săn Bóng Tối.


“Có một môn võ cổ xưa gọi là Quyền Thái,” anh nói. “Em đã từng nghe đến chưa?”




Cô lắc đầu. Mặt trời chói chang treo lơ lẳng trên cao, và cô đã quá nóng do đang mặc bộ đồ gió. Jace cởi áo và quay lưng với cô, co duỗi bàn tay với những ngón tay thon thả của một nghệ sĩ dương cầm. Đôi mắt anh mang màu vàng sáng hơn dưới ánh nắng mùa thu. Những Ấn Ký tốc độ, nhanh nhẹn và sức mạnh vằn vện như những hoa văn bằng dây leo quấn từ cổ tay lên khắp bàn tay và biến mất dưới tay áo phông. Cô tự hỏi vì sao anh lại đi vẽ Ấn Ký hết người như thể cô là kẻ thù anh sắp phải đối mặt vậy.


“Anh nghe đồn rằng huấn luyện viên mới sẽ đến vào tuần sau là bậc thầy về Quyền Thái,” anh nói. “Và vật sambo, quyền Miến Điện, quyền Mã Lai, kĩ thuật đánh cận chiến, nhu đạo và một loại võ gì đó anh không nhớ tên nhưng hình như nó liên quan tới giết người chỉ bằng những cái que nhỏ thì phải. Anh muốn nói cho em hay, huấn luyện viên mới của em thường chẳng bao giờ làm việc với những người trong độ tuổi của em nhưng lại ít kinh nghiệm như em, vì thế anh sẽ dạy em vài kĩ thuật cơ bản, mong rằng sau này sẽ giúp em dễ thở với người thầy mới hơn.” Anh đặt tay lên hông cô. “Giờ quay lại đối diện với anh.”


Clary làm theo. Khi đứng đối mặt nhau như vậy, đầu cô chỉ tới cằm anh. Cô đặt hờ bàn tay lên bắp tay anh.


“Quyền Thái được gọi là ‘nghệ thuật bát chi.’ Đó là vì khi tập luyện và ứng dụng môn võ này, em không chỉ dùng nắm đấm và chân để tấn công, mà còn dùng cả đầu gối và khuỷu tay nữa. Đầu tiên em tìm cách kéo đối thủ lại, rồi đánh hắn túi bụi bằng mọi mũi tấn công tới khi hắn đổ gục.”


“Và nó có tác dụng với quỷ không?” Clary nhướn lông mày.
“Với những con nhỏ.” Jace tới gần hơn. “Được rồi. Đưa tay tóm gáy anh.”
Cô chỉ có thể làm theo lời anh hướng dẫn khi nhón chân lên. Không phải lần đầu tiên Clary nguyền rủa chiều cao có hạn của mình.


“Giờ em đưa tay kia lên và lặp lại điều anh vừa bảo, để cả hai tay ôm lấy gáy anh.”


Cô làm theo. Cổ anh âm ấm nhờ ánh mặt trời, và phần tóc tơ chọc vào những ngón tay cô nghe ngưa ngứa. Cơ thể họ dán sát vào nhau; cô có thể cảm nhận chiếc nhẫn cô đeo trên cổ bị ép giữa hai người như một viên đá cuội nằm giữa hai lòng bàn tay.


“Trong một trận chiến thật em phải làm nhanh hơn,” anh nói. Trừ khi cô đang tưởng tượng, nếu không thì giọng anh có chút không vững vàng. “Giờ nắm lấy anh sẽ cho em một đòn bẩy. Em sẽ dùng đòn bẩy đó để kéo người về trước và tăng lực cho cú thụi cùi chỏ của em -”


“Ố là la,” một giọng lành lạnh, vui vẻ vang lên. “Chỉ có sáu tuần mà đã sẵn sàng tấn công cổ nhau rồi à? Tình yêu của con người sao dễ phai nhạt thế nhỉ.”


Thả Jace ra, Clary quay phắt lại, dù cô đã biết đó là ai. Nữ Hoàng Seelie đứng trong bóng râm giữa hai cái cây. Nếu Clary không biết bà ta ở đó, cô tự hỏi liệu cô có nhìn thấy bà ta không, kể cả có Tâm Nhãn. Nữ Hoàng mặc váy dạ hội màu xanh cỏ, và mái tóc đổ xuống vai mang màu của lá sang thu. Bà ta xinh đẹp và đáng sợ như một mùa trong năm sắp qua đi. Clary chưa bao giờ tin bà ta.


“Bà làm gì ở đây?” Jace, đôi mắt nheo lại, hỏi. “Đây là địa phận của Thợ Săn Bóng Tối.”


“Và ta có tin tức rất thú vị cho Thợ Săn Bóng Tối.” Khi Nữ Hoàng bước đi uyển chuyển về phía trước, mặt trời chiếu xuyên qua những cành cây và tỏa ánh lấp lánh trên chuỗi hạt quả mọng màu vàng bà ta đeo quanh đầu. Clary đôi lúc tự hỏi liệu Nữ Hoàng có dự tính cách xuất hiện sao cho hoành tráng không, và nếu thế, bà ta làm thế nào. “Lại có thêm một xác ch.ết nữa.”


“Thuộc loài nào?”


“Một trong các ngươi. Xác một Nephilim.” Khi nói tới chuyện đó, nghe giọng Nữ Hoàng có vẻ thích thú. “Thi thể được tìm thấy vào sáng sớm hôm nay bên dưới cầu Oak. Như các ngươi biết, công viên là địa phận của ta. Chuyện giết chóc của loài người chẳng là gì với ta hết, nhưng xác ch.ết đó không phải người thường. Nó đã được mang tới Triều đình để các bác sĩ của ta khám nghiệm. Họ nói người ch.ết là một trong các ngươi.”


Clary vội liếc Jace, nhớ ra tin về một Thợ Săn Bóng Tối đã ch.ết hai ngày trước. Cô biết Jace cũng nghĩ tới điều đó; mặt anh trắng bệch. “Xác ch.ết đâu rồi?”


“Ngươi quan tâm tới sự hiếu khách của ta sao? Hắn ở trong triều đình của ta, và ta đảm bảo với các ngươi hắn sẽ được chúng ta tôn trọng như một Thợ Săn Bóng Tối còn sống. Giờ khi một trong những thần tiên chúng ta có vị trí trong Hội Đồng bên cạnh ngươi và người của các ngươi, các ngươi không thể nghi ngờ lòng trung thành của chúng ta.”


“Như thường lệ, lòng trung thành và Nữ Hoàng luôn xuất hiện cùng nhau.” Sự mỉa mai trong giọng nói Jace rất rõ ràng, nhưng Nữ Hoàng chỉ mỉm cười. Clary luôn cho rằng bà ta thích Jace theo cái cách thần tiên thích những thứ xinh đẹp vì chúng xinh đẹp. Cô không nghĩ Nữ Hoàng thích cô, và cô cũng chẳng yêu quý gì bà ta. “Và vì sao bà lại báo tin cho chúng tôi, chứ không phải cho mẹ Maryse? Theo thông lệ -”


“Bỏ qua thông lệ đi nào.” Nữ Hoàng phẩy tay ra chiều không quan tâm. “Cậu ở đây. Tiện cho ta quá còn gì.”


Jace lại nheo mắt nhìn bà ta và mở điện thoại. Anh ra hiệu cho Clary đứng im tại chỗ, và đi ra xa một chút. Cô có thể nghe thấy tiếng anh, “Mẹ à?” khi đầu kia có người nghe máy và rồi giọng anh bị chìm trong tiếng hò hét vọng lại từ sân chơi gần đó.


Với cảm giác hoảng sợ tới lạnh người, cô liếc nhìn Nữ Hoàng. Cô đã không gặp lại Nữ Hoàng Seelie kể từ cái đêm cuối cùng ở Idris, và lúc đó Clary cũng không lấy gì làm lịch sự cho lắm. Cô không nghĩ Nữ Hoàng đã quên hay tha thứ cho cô. Cô thật sự từ chối một ân huệ từ Nữ Hoàng Seelie sao?


“Tôi nghe nói Meliorn đã vào Hội Đồng,” Clary nói. “Hẳn bà phải hài lòng lắm.”
“Tất nhiên rồi.” Nữ Hoàng vui vẻ nhìn cô. “Ta cực kỳ hưng phấn.”
“Vậy,” Clary nói. “Bà không khó chịu gì chứ?”


Nụ cười của Nữ Hoàng lạnh ở viền môi, giống như băng đóng tại rìa hồ. “Hẳn cô đang nói tới lời đề nghị của ta đã bị ngươi vô lễ từ chối,” bà ta nói. “Như cô đã biết, ta luôn giữ thái độ khách quan; Ta đảm bảo, người chịu thiệt là cô.”


“Tôi không muốn thỏa thuận của bà.” Clary cố không tỏ ra tức giận, và thất bại. “Không phải lúc nào người ta cũng phải làm theo lời bà.”


“Nhóc, đừng lên lớp ta.” Đôi mắt Nữ Hoàng nhìn theo Jace, người đang đi đi lại lại ở rìa rặng cây, điện thoại cầm trong tay. “Cậu ta đẹp đấy,” bà ta nói. “Ta có thể hiểu vì sao cô yêu cậu ta. Nhưng ngươi có bao giờ phân vân vì sao cậu ta tới với cô không?”


Clary chẳng đáp; dường như chẳng có gì để nói hết.
“Dòng máu của Thiên Đường trói buộc hai ngươi,” Nữ Hoàng nói. “Máu thu hút máu. Nhưng tình yêu với máu không phải là một.”
“Những câu đố,” Clary bực bội đáp. “Không hiểu bà có ý gì khi nói những điều như vậy.”


“Cậu ta bị ràng buộc với cô,” Nữ Hoàng nói. “Nhưng cậu ta có yêu cô không?”
Clary cảm thấy tay giật giật. Cô chỉ muốn thử vài cử động võ thuật cô vừa học được với Nữ Hoàng, nhưng cô biết điều đó ngu ngốc thế nào. “Có, anh ấy yêu tôi.”


“Và cậu ta có muốn cô không? Vì tình yêu và ham muốn không phải lúc nào cũng là một.”
“Không phải việc của bà,” Clary đáp cụt lủn, nhưng cô có thể thấy ánh mắt của Nữ Hoàng nhìn cô sắc nhọn như đầu kim.


“Cô muốn cậu ta hơn mọi thứ trên đời. Nhưng cậu ta có thấy thế không?” Giọng nói của Nữ Hoàng nhẹ nhàng như vững vàng như đá. “Cậu ta có thể có mọi thứ hay bất cứ ai cậu ta muốn. Và cô có bao giờ tự hỏi vì sao cậu ta chọn cô không? Cô có nghĩ cậu ta có hay không hối hận? Tình cảm của cậu ta với cô có thay đổi không chưa?”


Clary cảm thấy nước ầng ậc trong mắt. “Không đâu.” Nhưng cô nghĩ tới gương mặt anh trong thang máy tối hôm đó, và cái cách anh xua cô về nhà khi cô đề nghị ở lại.


“Cô nói với ta rằng không muốn có liên hệ gì với ta, vì ta chẳng thể cho cô điều gì. Cô đã nói chẳng muốn gì hết.” Đôi mắt Nữ Hoàng sáng lấp lánh. “Cứ tưởng tượng ra cuộc sống của cô khi không có cậu ta đi, cô có còn thấy vậy nữa không?”


Vì sao bà làm thế này với tôi? Clary muốn hét lên, nhưng cô chẳng nói gì, vì Nữ Hoàng Tiên Tộc đã nhìn qua cô và mỉm cười, nói. “Lau nước mắt đi, vì cậu ta trở lại rồi. Sẽ không tốt cho cô nếu cậu ta thấy cô khóc.”


Clary vội vàng lau mắt và quay lại; Jace đang bước về phía họ, nhíu mày. “Maryse đang trên đường tới Triều đình,” anh nói. “Nữ Hoàng đi đâu rồi?”


Clary ngạc nhiên nhìn anh. “Bà ta ở ngay đây,” cô vừa nói vừa quay lại - và đơ ra. Jace đúng. Nữ Hoàng đã biến mất, chỉ còn lại những chiếc lá bay bay ở chân Clary cho thấy nơi bà ta từng đứng.


Simon, áo khoác gối dưới đầu, nằm ngửa nhìn lên cái trần ga ra thủng của nhà Eric với cảm giác chán chẳng buồn ch.ết. Cái ba lô của cậu đặt dưới chân, điện thoại kề sát tai. Giờ giọng nói quen thuộc của Clary ở đầu bên kia là thứ duy nhất khiến cậu ngăn mình chưa tìm tới cái ch.ết.


“Simon, mình rất tiếc.” Cậu biết cô đang ở đâu đó trong thành phố. Tiếng còi xe vang ở đằng sau, làm giọng cô không rõ ràng. “Cậu thật sự ở trong ga ra nhà Eric sao? Cậu ta có biết cậu ở đó không?”


“Không,” Simon nói. “Giờ chẳng có ai ở nhà mà mình thì có chìa. Có vẻ mình chỉ có nơi này để tới thôi. Mà cậu đang ở đâu đấy?”


“Trong thành phố.” Với người Brooklyn, Manhattan luôn là “thành phố.” Ngoài ra chẳng có khu đô thị nào hết. “Mình đang luyện tập cùng Jace, nhưng rồi anh ấy phải trở về Học Viện lo liệu chuyện của Clave. Mình đang trở về nhà chú Luke.” Tiếng còi xe vang lên đằng sau. “Nghe này, cậu có muốn ở với nhà mình không? Cậu có thể ngủ ở sô pha của chú Luke.”


Simon lưỡng lự. Cậu có những kỉ niệm đẹp ở nhà chú Luke. Trong bao nhiêu năm cậu biết Clary, chú Luke luôn sống trong căn nhà cũ ọp ẹp nhưng dễ chịu đằng sau hiệu sách. Clary có chìa khóa và cô cùng Simon đã có những giờ chơi đùa vui vẻ ở đó, cùng đọc sách họ “mượn” từ hiệu sách ở dưới nhà hay xem những bộ phim mới trên TV.


Nhưng giờ mọi chuyện đã đổi khác.
“Mẹ mình có thể nói chuyện với mẹ cậu,” Clary nói, có vẻ lo lắng trước sự im lặng của cậu. “Để mẹ cậu hiểu.”


“Để mẹ mình hiểu mình là ma cà rồng á? Clary, mình nghĩ mẹ hiểu điều đó, theo một nghĩa kì dị. Nhưng thế không có nghĩa mẹ chấp nhận hay sống chung được với chuyện đó.”
“À, cậu không thể bắt mẹ quên nó suốt đời được, Simon ạ,” Clary nói. “Nó sẽ không có tác dụng mãi đâu.”


“Vì sao không?” cậu biết cậu đang hỏi cắc cớ, nhưng nằm trên sàn cứng, bao quanh bởi mùi xăng dầu và tiếng thì thầm của lũ nhện giăng tơ trong góc ga ra, thấy cô đơn hơn bao giờ hết, cậu không thể nói lí lẽ được.


“Bởi vì lúc đó mối quan hệ giữa cậu và mẹ sẽ là dối trá. Cậu không bao giờ về nhà -”
“Thế thì sao nào?” Simon lập tức chặn ngang. “Đó là một phần của lời nguyền, đúng không? Một kẻ đào tẩu và một kẻ lang thang cùng trời cuối đất.”


Dù cho tiếng phương tiện đi lại và tiếng người nói chuyện trên đường, cậu vẫn nghe thấy tiếng Clary đột ngột hít một hơi sâu.


“Cậu cũng nghĩ mình nên nói cho mẹ nghe về cái đó hả?” cậu nói. “Về cách cậu vẽ chữ rune Cain lên người mình? Về chuyện cơ bản mình là một lời nguyền biết đi? Cậu nghĩ mẹ muốn thứ đó sống trong nhà sao?”


Tiếng ồn đã biến mất; chắc hẳn Clary đã vào nhà. Cậu có thể nghe ra cô đang cố kìm nước mắt khi nói. “Simon, mình xin lỗi. Cậu biết mình xin lỗi -”


“Đó không phải lỗi của cậu.” Đột nhiên cậu thấy mệt tới tận xương tủy. Mày giỏi lắm, Simon. Mày đã dọa mẹ mày sợ ch.ết khiếp và làm bạn thân nhất khóc. Một ngày tuyệt vời dành cho mày, Simon ạ. “Nghe này, rõ ràng lúc này mình không nên ở gần mọi người. Mình sẽ ở đây và nói với Eric khi cậu ta về nhà.”


Cô cười qua tiếng khóc. “Cái gì, Eric không được tính là người sao?”
“Mình sẽ nói chuyện đó với cậu sau,” cậu nói và lưỡng lự. “Mai mình sẽ gọi cho cậu, được chứ?”
“Cậu sẽ gặp mình vào ngày mai. Cậu hứa sẽ đến chỗ thử quần áo với mình mà, nhớ chứ?”


“Ôi,” cậu nói. “Chắc mình yêu cậu quá.”
“Mình biết,” cô nói. “Mình cũng yêu cậu.”


Simon tắt điện thoại và nằm xuống, đặt điện thoại lên ngực. Thật là buồn cười, cậu nghĩ. Giờ cậu có thể nói “Mình yêu cậu” với Clary, trong khi hàng năm trời cậu cố nói mà lời đó không thể phát ra khỏi miệng. Giờ khi không còn nói yêu theo đúng nghĩa yêu như trước, lời nói đó thoát ra thật dễ dàng.


Đôi lúc cậu thật sự tự hỏi chuyện sẽ ra sao nếu Jace Wayland không có mặt trên cõi đời. Nếu Clary chưa bao giờ phát hiện ra cô là Thợ Săn Bóng Tối. Nhưng cậu đã gạt những ý nghĩ đó sang một bên - vô ích, đừng bận tâm tìm hiểu làm gì. Bạn không thể thay đổi quá khứ. Bạn chỉ có thể sống tiếp với hiện tại và tương lai. Nhưng cậu cũng chẳng biết tương lai sẽ ra sao. Cậu không thể ở trong ga ra nhà Eric mãi được. Kể cả trong tâm trạng hiện tại, cậu vẫn thấy đây là nơi ở quá tồi. Cậu không lạnh - cậu chẳng bao giờ biết tới nóng và lạnh nữa - nhưng sàn nhà cứng và cậu khó lòng ngủ nổi. Cậu ước có thể đóng chặt các giác quan. Tiếng phương tiện giao thông ồn ã bên ngoài không cho cậu nghỉ ngơi, đã thế lại còn mùi xăng dầu khó chịu nữa chứ. Nhưng cảm giác lo lắng không thôi về việc sẽ làm gì tiếp theo mới là điều tệ hại nhất.


Cậu đã ném gần hết lượng máu dự trữ đi và giấu phần còn lại vào trong ba lô; cậu có đủ lượng máu cần dùng cho vài ngày tới, nhưng sau đó cậu sẽ gặp rắc rối. Eric, dù cậu ta ở đâu, chắc chắn sẽ cho Simon ở cùng nếu muốn, nhưng điều đó sẽ dẫn tới chuyện bố mẹ Eric gọi điện cho mẹ Simon. Và vì mẹ vẫn tưởng cậu tham gia chuyến nghiên cứu của trường, như thế cậu chắc chắn gặp chuyện chẳng hay ho rồi.


Vài ngày, cậu nghĩ. Đó là khoảng thời gian cậu có. Trước khi cậu hết máu, trước khi mẹ cậu bắt đầu lo nghĩ xem cậu đang ở đâu và gọi điện cho nhà trường để kiếm cậu. Trước khi mẹ bắt đầu nhớ ra. Giờ cậu đã là ma cà rồng. Cậu sẽ phải sống vĩnh cửu. Nhưng cái cậu có lại chỉ là vài ngày.


Cậu đã quá cẩn trọng. Cố gắng hết sức cho cái cậu nghĩ là cuộc đời bình thường - trường học, bạn bè, ngôi nhà của cậu, phòng ngủ của cậu. Thật quá là căng thẳng, nhưng đó mới là đời. Những lựa chọn khác quá cô độc và trống trải nên cậu không dám nghĩ tới. Và rồi giọng Camille vang lên trong đầu cậu. Nhưng rồi mười năm nữa, khi cậu đáng ra phải hai mươi sáu tuổi thì sao? Rồi hai mươi năm nữa thì sao? Ba mươi năm thì sao đây? Cậu nghĩ là chẳng ai nhận thấy rằng họ già đi và thay đổi, còn cậu thì không ư?


Giờ khi nhận ra cuộc sống của cậu hiện nay, cái cuộc sống cậu cố gò sao cho giống với cuộc đời của cậu thời quá khứ sẽ không thể tồn tại mãi, cậu thấy lòng mình chùng xuống. Đáng nhẽ cậu không bao giờ được làm vậy. Cậu đã quá bám víu lấy những kỉ niệm và kí ức của cậu trong kiếp người. Cậu lại nghĩ tới Camille, tới lời đề nghị của cô ta. Giờ nó có vẻ hay ho hơn. Một lời đề nghị cho cậu một cộng đồng, dù cho đó không phải cộng đồng cậu mong muốn. Cậu còn ba ngày nữa trước khi cho cô ta một câu trả lời. Và khi đó cậu biết nói sao đây? Cậu tưởng mình đã biết, nhưng giờ cậu không chắc nữa.


Tiếng ken két cắt ngang dòng suy tưởng của Simon. Cửa ga ra rin rít kéo lên, ánh sáng rực rỡ bên ngoài xiên vào trong không gian tối om. Simon ngồi dậy, toàn bộ cơ thể đột nhiên căng thẳng.
“Eric?”
“Không. Là tôi. Kyle.”


“Kyle?” Simon bối rối, trước khi kịp nhớ ra - đó cậu trai được họ đồng ý giao cho vị trí hát chính. Simon lại nằm bệt xuống sàn. “À, ừ. Giờ mấy cậu kia không ở đây, vậy nếu cậu muốn luyện tập…”


“Không. Mình không tới vì lí do đó.” Kyle bước vào ga ra, chớp mắt trong bóng tối, tay nhét vào túi sau quần bò. “Cậu là tay bass, tên gì ấy nhỉ?”
Simon đứng dậy, phủi bụi ga ra khỏi quần áo. “Mình là Simon.”


Kyle nhìn quanh, lông mày nhíu tít lại. “Hôm qua mình để quên chùm chìa khóa. Mình đã tìm khắp nơi nhưng không thấy. À, nó đây rồi.” Anh ta chui ra sau dàn trống và xuất hiện lại vào một giây sau, đắc thắng lắc lắc chùm chìa khóa. Anh ta khá giống ngày hôm qua. Anh ta mặc áo phông xanh lam bên trong áo khoác, và đeo sợi dây chuyền mặt thánh giá. Tóc anh ta rối bù hơn bao giờ hết. “Vậy,” Kyle nói và dựa người một cái loa. “Cậu, ờ, ngủ ở đây sao? Trên sàn?”


Simon gật đầu. “Mình bị đuổi khỏi nhà.” Điều đó không đúng hẳn, nhưng cậu chỉ thích nói vậy.
Kyle gật đầu thông cảm. “Mẹ tìm thấy thuốc cỏ của cậu hả? Tệ đấy.”
“Không, không… phải cỏ.” Simon nhún vai. “Mẹ con mình tranh cãi một chút về cách sống của mình.”


“Vậy mẹ cậu biết cậu có hai cô bạn gái?” Kyle cười toe toét. Simon phải thừa nhận anh ta đẹp trai. Nhưng không giống Jace, người có vẻ biết chính xác mình đẹp trai thế nào, Kyle giống kiểu người có lẽ vài tuần không chải đầu cũng chẳng sao. Ở anh ta có cái vẻ thân thiện, dễ gần của một chú cún con khiến người ta yêu mến. “Ờ, Kirk bảo mình vậy. Cậu sướng thật đấy.”


Simon lắc đầu. “Không đâu.”
Rồi họ im lặng một lúc. Sau đó:


“Mình… cũng không sống ở nhà,” Kyle nói. “Mình đã bỏ nhà đi từ hai năm trước.” Anh ta vòng tay quanh người, đầu cúi thấp. “Kể từ đó, mình không còn nói chuyện với bố mẹ. Ý mình là, mình xoay xở tốt nhưng… cậu hiểu đó.”


“Những hình xăm của cậu,” Simon nói, khẽ chạm vào tay mình. “Chúng có ý nghĩa gì?”
Kyle duỗi tay. “Shaantih shaantih shaantih,” anh ta nói. “Đó là câu thần chú cầu thần trong Áo nghĩa thư. Tiếng Phạn. Cầu bình yên.”


Thường thì Simon sẽ thấy việc xăm tiếng Phạn lên người là một dạng chơi nổi. Nhưng giờ thì không. “Shalom,” cậu nói.
Kyle chớp mắt với cậu. “Cái gì?”
“Nghĩa là bình yên,” Simon nói. “Trong tiếng Hebrew. Mình chỉ nghĩ hình xăm của cậu có nghĩa tương tự như vậy.”


Kyle nhìn cậu rất lâu. Anh ta có vẻ đang tính toán gì đó. Cuối cùng anh ta nói, “Nghe có vẻ điên khùng lắm đây -”
“Ồ, mình không biết. Định nghĩa điên khùng của mình đã khá linh động trong vài tháng gần đây.”


“ - nhưng mình có một căn hộ. Ở Alphabet City. Và bạn cùng phòng của mình vừa chuyển đi. Căn hộ có hai phòng ngủ, vì thế cậu có thể dọn vào chỗ của cậu ta. Ở đó có giường và mọi thứ cần thiết.”


Simon lưỡng lự. Cậu vốn chẳng biết gì về Kyle, và chuyển vào ở nhà một người hoàn toàn xa lạ nghe như một bước đi sai lầm trong một vở thiên hùng ca. Kể cả có những hình xăm hòa bình trên người, Kyle vẫn có thể là một kẻ giết người hàng loạt lắm chứ bộ. Nhưng vì cậu không biết gì về Kyle nên cũng chẳng ai tới đó tìm cậu. Và nếu Kyle là kẻ giết người hàng loạt thì đã sao nào? - cậu cay đắng nghĩ. Có thể chuyện với Kyle sẽ tệ hơn là với cậu, cũng giống như với kẻ trấn lột tối qua.


“Cậu biết đấy,” Simon nói, “nếu được thì cho mình ở chung nhé.”
Kyle gật đầu. “Xe mình đậu ngay ngoài nếu cậu muốn cùng mình vào thành phố.”
Simon cúi xuống xách ba lô và đeo lên vai. Cậu nhét điện thoại vào túi và duỗi tay, thể hiện mình đã sẵn sàng. “Đi thôi.”






Truyện liên quan